Viên Viên nói, nếu ta muốn cùng Tạ Trục Lăng rời khỏi nơi này, thì cần đối đãi với Tiêu Dương tốt hơn một chút.
Vì vậy ta nhận lấy con diều hắn mang đến.
Khi thu săn mùa thu, ta còn cùng hắn thả diều.
Tiêu Dương thả diều không bằng Tạ Trục Lăng, chỉ một lát đã đứt dây, bay mất.
Tiêu Dương thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng ta thì lại vui vẻ vô cùng.
Rốt cuộc không cần bồi hắn chơi nữa rồi!
“Viên Viên, ngươi nói xem, vì sao chúng ta không thể giống như cánh diều, bay đi thật xa?”
“Chờ thêm một chút nữa nhé.”
Nàng cười nhẹ an ủi ta, vẫn cúi đầu thêu hoa.
…
Ta vẫn bị Viên Viên lừa rồi.
Tạ Trục Lăng sẽ không đến đón ta nữa, chàng đã chết dưới đao bọn sơn tặc.
Là ca ca cố ý vào cung báo tin.
Huynh còn nói:
“Loan Loan, hắn đã là người chết rồi, đừng để trong lòng nữa, uổng công tự làm khổ mình.”
“Tạ Trục Lăng vốn dĩ không cần phải chết, là ngươi hại hắn.”
“Nếu ngươi vẫn không nghe lời bệ hạ, thì cả nhà họ Triệu cũng sẽ phải chết theo.”
Lời huynh nói khiến đầu ta như vỡ tung, lúc Viên Viên chạy tới thì ta đã đau đến mức chẳng còn trông rõ người.
“Loan Loan, Loan Loan, ngươi không sao chứ?”
“Viên Viên, ta……”
26.
Ta đã nhớ lại tất cả.
Năm nay ta hai mươi hai tuổi.
Năm mười sáu tuổi, Viên Viên từng viết thư nói với ta, nàng sẽ không còn vì Cao Diên Châu mà đau lòng nữa.
Nàng đã gặp một nam tử khác, đối xử với nàng cũng ôn nhu như thế.
Nhưng nàng không nói cho ta biết người đó là ai.
Năm mười bảy tuổi, ta gặp lại Viên Viên.
Khi ấy tiên đế vừa băng hà, tân đế đăng cơ.
Viên Viên tìm đến ta, khi đó ta đang thử giá y.
Nàng nói với ta, nàng cũng chuẩn bị xuất giá, sẽ thành hoàng hậu của tân đế.
Mà tân đế ấy, chính là Tiêu Dương.
Nhà họ Lưu đã sớm ủng hộ Tiêu Dương đoạt vị, bọn họ vốn đã là người cùng một thuyền.
Viên Viên xưa nay lanh lợi, từ lời nàng nói, ta hiểu rõ Tiêu Dương đối với nàng không tệ.
Ta cũng biết rõ, người có thể trèo lên từ giữa vòng xoáy quyền lực, tuyệt không phải kẻ lương thiện.
Ta chỉ dặn Viên Viên khi vào cung phải hết sức cẩn trọng, mà không kể đến chuyện năm xưa ta từng tận mắt thấy Tiêu Dương giết người.
Khi ấy, ta ngây thơ cho rằng —— tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến ta.
Nhưng rồi mọi thứ đổi thay, từ khi phụ thân và ca ca vào cung.
Phụ thân và ca ca ép ta từ hôn với nhà họ Tạ.
Bọn họ nói, tân đế kiêng kị việc hai nhà kết thân.
Mà ta, chỉ có thể vào cung.
Người ca ca từng hết mực thương yêu che chở — nay đã thay đổi.
Huynh ta từng bước thăng tiến trên quan trường, lại cưới con gái họ Vương để tăng thêm thế lực, địa vị trong triều ngày càng vững chắc.
Huynh cao hứng nói với ta:
“ca ca đã thuyết phục được bệ hạ, để muội vào cung làm hoàng hậu.”
Ta không muốn vào cung, ta chỉ muốn gả cho Tạ Trục Lăng.
Nhưng phụ thân lại nói, ta như thế là đang đẩy Triệu phủ vào đường cùng.
Mẫu thân thì ngày ngày khóc than bên cạnh, nói phụ thân tuổi đã cao, ca ca mấy năm nay mãi không thăng tiến.
“Thế còn ta thì sao?”
“Tình nghĩa bao năm giữa ta và Viên Viên phải xử trí thế nào?”
Thứ ta nhận được, chỉ là tiếng thở dài của phụ thân, tiếng khóc của mẫu thân, và lời trách cứ nặng nề từ ca ca.
Viên Viên bị Tiêu Dương lừa rồi.
Hắn không phải một vị phu quân xứng đáng, nhưng lại là một đế vương đủ tư cách.
Hắn hiểu rõ đạo cân bằng quyền lực.
Ta cướp đi ngôi vị hoàng hậu vốn thuộc về Viên Viên, nàng hận ta.
Tiêu Dương vì bị phụ thân và ca ca ép lập ta làm hậu, cũng không ưa gì ta.
Ta biết rõ, hắn chỉ đang cố ý khiến ta và Viên Viên tranh đấu, mượn đó ly gián hai nhà Triệu – Lưu.
Ta từng muốn giải thích với Viên Viên, nhưng nàng đã chẳng còn để tâm đến ta nữa.
Trong tẩm điện, nơi nơi đều có tai mắt của Tiêu Dương.
Ta chỉ đành diễn, diễn thành một nữ tử giả dối, để hắn tiếp tục chán ghét ta.
Nhưng ta đã quên, thuốc tránh thai cũng có lúc thất bại.
Ta hiểu rõ, Tiêu Dương tuyệt đối không cho phép ta sinh hạ đứa bé này, mà ta lại chẳng thể công khai phá bỏ thai nhi.
Vậy nên, ta bày ra một màn kịch.
Sau khi uống thuốc phá thai, ta cố ý ngã từ bậc thềm xuống trước mặt Viên Viên.
Khiến Tiêu Dương cho rằng là do Viên Viên gây ra, để hắn không sinh nghi, cũng để nàng giữ được ân sủng vững chắc.
Nhưng ta không ngờ, ta lại mất trí nhớ.
27.
Triệu Ngữ Mi mười hai tuổi chẳng thể hiểu rõ chuyện này, nhưng Triệu Ngữ Mi hai mươi hai tuổi thì đã minh bạch tất cả.
Viên Viên không hề lừa ta, nàng có chủ ý của riêng mình.
Khi ta mở mắt ra, người đầu tiên thấy vẫn là Viên Viên.
Nàng nay đã mang thai được chín tháng, đứa nhỏ trong bụng thỉnh thoảng lại đạp mạnh một cái.
“Loan Loan, ngươi thấy thế nào rồi?”
Nàng cẩn trọng hỏi ta, giọng điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Ta không thấy ổn chút nào. Ta muốn ngươi dạy ta thêu hương nang.”
“Thêu… hương nang?”