“Ngồi xuống đàm đạo một phen đi.”
“Ngươi là ai?”
“Muốn làm gì?”
Ta biết – Hoàng đế nhất định sẽ hỏi những điều này.
Cho nên – ta nhanh miệng đoạt lời trước.
“Ta là chân mệnh thiên kim của Cố Hầu phủ, tên gọi Cố Bình.”
“Ta muốn khiến toàn bộ Cố gia, Ngụy gia cùng tên Ngụy Nhuận, và cả hai vợ chồng dưỡng phụ dưỡng mẫu của Cố Bình – toàn bộ đều bị xử lăng trì.”
“Đợi bọn họ chết sạch rồi, ta sẽ trao thuốc giải cho ngươi.”
17
Từ đêm qua, Hầu phủ đã chẳng yên ổn.
Tối nay – lại càng chẳng thể bình yên.
Ta dùng “vật lý” và “hóa học” để thuyết phục Hoàng đế.
Mang theo cấm quân hồi phủ.
Lập tức ra lệnh cho cấm vệ bắt hết toàn bộ chủ tử Cố gia.
Hạ nhân trong phủ như chim sợ cành cong, kinh hãi đến hồn phi phách tán.
Ta lập tức yêu cầu chuẩn bị bữa “bốn món một canh” để trấn an lòng người.
Dù rằng – những người khác trong Hầu phủ đều sắp chết.
Nhưng – cũng không hề gì.
Bởi vì ta – cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Sau khi ăn xong, ta gọi Hệ thống điên loạn ra.
Đòi lại năm nghìn điểm tích lũy còn thiếu.
Hệ thống đã từng gửi khiếu nại lên cấp trên, rằng độc dược và thuốc giải nên là một thể, không nên thu phí riêng.
Cấp trên sau khi xét duyệt – cuối cùng đã phê chuẩn.
Ta vậy là không tốn lấy một xu – mà được nhận thuốc giải.
Sau đó, ta đổi thêm một “tí xíu” tri thức và thế sự nhân tình – nhét vào đầu óc Cố Bình.
Người ngu – nên đọc sách nhiều hơn.
Nhân tiện – lại đàm phán ôn hòa với hệ thống một lần nữa.
Giải hết độc xà trong thân thể của Cố Bình.
May thay – lăng trì xử trảm thường bắt đầu vào ngọ thời.
Nếu không – ta thật chẳng dậy nổi để xem.
Ta thong thả trở về phòng, an nhiên đi ngủ.
Chờ đến ngày mai – nghênh đón kết cục của một lũ điên.
18
Hôm nay – là ngày ta đi xem cái chết của đám thần kinh.
Tâm tình của ta – hết sức hân hoan.
Một phần “bốn món một canh” đã chẳng còn làm ta hài lòng.
Ta muốn ăn gấp đôi.
Lại còn gói thêm chút bánh trái, hạt dưa để nhấm nháp nơi pháp trường.
Bọn hạ nhân trong phủ rón rén nhìn ta sánh vai cùng cấm quân ra khỏi cửa.
Ta cưỡi ngựa, một đường phi thẳng đến pháp trường.
Toàn gia Cố phủ, Ngụy Nhuận, cùng cả đôi vợ chồng dưỡng phụ mẫu của Cố Bình – nay đã chẳng còn hình người.
Rõ ràng – đều đã qua tay nghiêm hình thẩm tra.
Hoàng đế không làm gì được ta.
Nhưng đối với bọn họ – lại rất dễ bề xử trí.
Xem ra những chuyện bẩn thỉu này…
Hoàng đế đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Ta từng ngỡ – Hoàng đế sẽ chỉ cần hạ chỉ ban ra thánh dụ là xong.
Nào ngờ – người lại đích thân đến pháp trường.
Sai thái giám tuyên đọc thánh chỉ.
Tất cả những điên loạn, ngu xuẩn, ô nhục của bọn họ – đều bị phơi bày trước mắt thiên hạ.
Vô số rau thối, trứng thối ném thẳng lên người đám tội nhân giữa pháp trường.
Ta vừa nhấm nháp bánh, vừa cảm thấy vô cùng hả hê.
Cố Bình.
Ngươi có nghe thấy không?
Với trí tuệ mà ta đã nhét vào đầu ngươi – chắc chắn giờ ngươi đã hiểu.
Tiếng hô: “Giờ hành hình đã đến – lăng trì bắt đầu!”
Vừa vang lên.
Ta khẽ cười, nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Cố Bình, đoạn đường phía sau – ngươi hãy tự mình bước tiếp.”
“Đa tạ ngươi.”
“Cáo biệt.”
Ta trả lại thân thể cho Cố Bình.
Mang theo Hệ thống điên loạn – rời khỏi nhân thế.
19
Cố Kiến Công, Cố Kiến Huân, Cố Doanh Doanh, Hầu gia, Chủ mẫu, Ngụy Nhuận…
Cùng với cả hai vợ chồng dưỡng phụ mẫu của Cố Bình – đều bị xử lăng trì giữa pháp trường.
Một vụ án xưa chất chứa oan nghiệt – đến đây cũng hạ màn.
Cố Bình đổi danh thành Cố Khuynh.
Không phải “vũ quá thiên thanh” (mưa tạnh trời trong).
Mà là – khi trời sập, tự mình chống đỡ.
Nàng dùng tri thức ta truyền lại – mà sống một đời thỏa đáng.
Ứng đối với hoàng đế đầy khôn khéo.
Lấy thân nữ – mà phong được tước vị.
Ta thì sớm đã rời đi từ lâu.
Những chuyện sau đó – đều do Hệ thống điên loạn phát sóng “trực tiếp” cho ta xem.
Cười chết mất.
Chẳng lẽ ta lại nhiều chuyện đến thế?
Ai thèm xem mấy trò ấy chứ?
“…Nhưng lần sau vẫn phải báo cho ta một tiếng.”
“Tuân lệnh, Ký chủ đại nhân.”