Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tay chân tê dại, cả người nặng nề như đá.
Cố Doanh Doanh dù muốn gượng dậy cũng đẩy không nổi.
Đám gia đinh vốn đã nghe theo lệnh ta từ sớm.
Giống như bắt gà con, túm lấy tiểu bá vương Cố Kiến Huân, bịt miệng, trói chặt, áp giải tới.
Một nhà người – phải đông đủ chỉnh tề mới phải đạo.
Cố Kiến Huân còn đang giãy giụa kịch liệt.
Hy vọng trong đám người có ai đó là người lớn, trượng nghĩa ra mặt thay hắn, nghiêm trị ta.
Tiếc thay…
Không ai rảnh bận tâm đến hắn.
12
Ta khẽ hắng giọng, thong thả cất lời:
“Cố Doanh Doanh.”
“Lễ nghi của ngươi đâu?”
“Phóng hỏa đốt Hầu phủ để giả chết.”
“Lặng lẽ cùng thư sinh nghèo bỏ trốn suốt ba năm.”
“Về một chuyến, chẳng mang nổi cho cha mẹ một món lễ vật?”
“Huynh trưởng âm thầm tiếp tế ngươi cùng tên thư sinh kia biết bao lần.”
“Ngươi từng nói một lời cảm tạ chưa?”
“Phụ thân vì che đậy ô danh cho ngươi.”
“Còn sai huynh trưởng không ít lần đi thăm hỏi.”
“Ngươi đã đền đáp hay chưa?”
Mấy lời vừa dứt.
Sắc mặt Cố Doanh Doanh và chủ mẫu đều tái nhợt như tờ giấy.
Sắc mặt Hầu gia, Thế tử cùng tên phu quân đội mũ xanh của ta đều xám ngắt như tro.
Chủ mẫu thì nhìn Cố Doanh Doanh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Rồi lại quay sang nhìn Hầu gia và Thế tử.
“Các ngươi…”
“Các ngươi đều… đều giấu ta!”
“Để một mình ta bị bịt mắt dối lừa như kẻ ngốc!”
Giọng nói nàng nghẹn ngào, đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Thật là một tấm lòng mẫu thân bao la, hết mực thương con gái.
Chỉ tiếc, không lay động nổi bất kỳ ai.
Ngoại trừ cái hồn phách ngu ngốc của Cố Bình.
Hiện giờ đang ở ngay bên ta, lặng lẽ cảm động mà rơi lệ.
Cũng có thể – là khóc vì giận.
Tình mẫu tử lẽ ra nên thuộc về nàng.
Vậy mà lại dành trọn cho kẻ khác.
Thật khiến người chán ghét.
Nàng chết rồi, thân thể để lại ta tiếp quản.
Mà hồn phách nàng – vẫn cứ lởn vởn quanh bên ta không rời.
Lúc ta tát cho Ngụy Nhuận một cái, nàng liền hiện nét đau lòng.
Rồi âm thầm rơi lệ.
Ta giáng Hầu gia một cước vào xương cụt, nàng lập tức giật mình kinh hãi.
Rồi lại âm thầm rơi lệ.
Thứ đại ngốc mang mã số thiên tử như nàng…
Quả nhiên là ruột thịt của chủ mẫu kia.
Khả năng tuôn lệ nhanh chóng – thật đúng là xuất thân cùng một máu mủ.
13
Ngụy Nhuận si tình, khi hay biết chân tướng.
Sắc mặt liền xanh đen như mây giông sắp đổ mưa.
Chỉ tiếc, không đánh được sấm – vì miệng còn bị nhét giẻ.
Thấy ánh mắt hắn rực lửa, hệt như sắp phun ra lửa thật.
Trong lòng ta – giữa tiết đông giá lạnh cũng cảm thấy ấm áp.
Hầu gia và Thế tử thì mặt mày như tro bụi, đầy vẻ chật vật vì tai tiếng phơi bày.
Nhưng ta không phải Cố Bình.
Niềm vui của ta – chính là được xây dựng trên nỗi khổ của bọn họ.
Ta phất tay, bảo hạ nhân tháo nút tiếng cho Ngụy Nhuận.
Quả nhiên – không khiến ta thất vọng.
Hắn lập tức tru tréo:
“Doanh Doanh! Vì sao nàng lại lừa ta?!”
“Nhạc phụ, biểu huynh, các người sớm đã biết, đúng không?!”
“Hay lắm!”
“Các người đều coi ta là kẻ ngốc để đùa giỡn!”
Cố Doanh Doanh vẫn còn bị Ngụy Nhuận đè trên người.
Khuôn mặt đỏ bừng như gan heo.
Ngụy Nhuận nói hăng say, nước miếng phun đầy mặt nàng.
Nàng còn chưa kịp đẩy hắn ra khỏi người.
Lúc này – cũng chẳng còn tâm trí để mà phản kháng nữa.
“Nhuận ca ca…”
“Chàng hãy tin thiếp.”
“Thiếp là có nỗi khổ trong lòng.”
“Ừ, ừ!”
Ta lập tức gật đầu phụ họa.
“Nỗi khổ của nàng, ta cũng rõ ràng lắm rồi.”
“Là vì hơi thở của chàng hôi quá đấy.”
“Cách xa như thế mà ta còn ngửi được.”
Nếu ta không nói thì thôi.
Vừa dứt lời…
Cố Doanh Doanh liền nhịn không nổi mà nôn khan một tiếng, mắt thấy rõ.
Sắc mặt Ngụy Nhuận thì chẳng khác nào cái bảng pha màu, xanh đỏ tím vàng đủ cả.
“Phải chăng mùi hôi từ tên thư sinh nghèo kia quá nồng.”
“Cho nên mới quay lại tìm ca ca Hôi Miệng của ngươi?”
“Cố Kiến Công.”
“Muội muội tốt mà ngươi ngày đêm mong nhớ đã trở về rồi.”
“Sao ngươi lại câm như hến thế kia?”
“Phải chăng sợ thiên hạ biết tấm chân tình của ngươi với biểu muội?”
Cái đồ ngốc Cố Bình kia, chỉ sợ trước nay chưa từng nhận ra.
Rằng huynh trưởng tốt của nàng – Cố Kiến Công – từ lâu đã biết rõ Cố Doanh Doanh không phải muội muội ruột thịt của mình.
Mà tên cáo già Hầu gia kia mới là kẻ đầu tiên biết rõ.
Năm xưa khi cùng kẻ khác mưu tính bí mật, lại bị Cố Kiến Công tình cờ nghe được.
Cho nên ta mới nói.
Mưu chuyện kín đáo, không sai người canh chừng thì đúng là ngu xuẩn.
Cố Kiến Công — mưu muốn biến muội ruột thành ý trung nhân.
Lại sợ đường đột khiến muội tốt chán ghét.
Thật là…
Buồn nôn đến mức ta muốn ói ra tại chỗ.
14
Một nhà toàn là lũ điên.
Chủ mẫu Hầu phủ nghe xong lời ta nói, há hốc miệng đến suýt rơi cằm.
Bà ta đã không còn thốt nổi thành lời.
Bàn tay run rẩy như kẻ mắc chứng phong kinh.
Không biết nên chỉ về ai trước.
Ta thật lo bà ta sẽ tức chết ngay tại chỗ.
Nhưng điều khiến ta kinh ngạc nhất…
Là sự kinh ngạc của Cố Bình.
Chỉ vỏn vẹn mấy canh giờ.