Ta đã nhìn thấu hết thảy bộ mặt thật của một nhà này.

Mà Cố Bình suốt ba năm trời vẫn chưa rõ ràng.

Đến cả việc Cố Kiến Công có ý nghĩ không sạch sẽ với Cố Doanh Doanh, nàng cũng chẳng hề hay biết.

Rõ ràng đã từng nghe lén được việc Cố Doanh Doanh còn sống.

Thế mà vẫn cứ ngốc nghếch chờ mong.

Hy vọng có thể đổi được cái gọi là “tình thân” của đám người kia.

Hy vọng được chúc phúc một cách chân thành từ họ.

Thật đúng là đang mộng tưởng giữa cánh đồng cỏ hoang.

Quả nhiên – điều kiện sống có thể tệ, nhưng không được phép thiếu đọc sách.

Bằng không, kẻ dốt nát thì ngu dốt trọn đời.

Cả một nhà đều cứng họng không nói nổi lời nào.

Ngoại trừ người đứng đầu gia tộc – Hầu gia.

Hắn là loại người làm đại sự, chẳng bao giờ dễ dàng chịu câm miệng.

Hầu gia còn định giãy giụa một phen.

“Cố Bình!”

“Đủ rồi!”

“Tuy trong phủ có chút thiên lệch với ngươi, nhưng cũng ban cho ngươi cuộc sống đủ đầy.”

“Làm ầm đến mức này, ngươi cũng chẳng vẻ vang gì.”

Được rồi.

Còn tưởng trong miệng chó có thể phun ra ngà voi.

Hóa ra – vẫn là bài ca cũ rích.

Thối đến ta cũng chẳng chịu nổi.

Ta bước tới trước mặt Hầu gia, túm lấy lão từ trên ghế kéo dậy.

Rồi lại mạnh tay ấn trở xuống.

Lần bị thương thứ ba nơi xương cụt cuối cùng cũng khiến Hầu gia thốt ra mấy lời lọt tai.

A – vẫn là khẩu khí này mới đúng vị.

15

Vốn dĩ vở đại hí kịch hôm nay ta còn có chút trông mong.

Mong rằng vị thánh mẫu bạch liên hoa Cố Doanh Doanh kia có thể nói ra đôi lời kinh thế hãi tục.

Mong rằng cuộc trùng phùng của mẹ con, huynh muội, phụ nữ, thanh mai trúc mã…

Sẽ cảm động tới đất trời.

Kết quả – thế này sao?

Kẻ nào kẻ nấy như câm như điếc.

Chỉ biết mắt thì phun lửa, miệng thì phun nước.

Chán chết được.

Ta ngáp một cái.

Quyết định trở về ngủ bù.

Thuận miệng phân phó gia đinh toàn phủ ra ngoài loan tin.

Mang theo chiêng trống rền vang.

Truyền đi khắp nơi chuyện giả thiên kim Hầu phủ – Cố Doanh Doanh — phóng hỏa đốt phủ giả chết, rồi bỏ trốn cùng thư sinh nghèo.

Lại thêm cả chuyện Hầu gia và Thế tử có tư tình không chính đáng với nàng.

Hai người âm thầm sai người tiếp tế nhiều lần.

Tin này – nhất định phải truyền khắp ngõ nhỏ phố lớn.

Để từ quan to quý tộc cho đến thường dân bách tính đều được rõ.

Hầu gia, Thế tử không phải rất sĩ diện sao?

Vậy thì khiến cho bọn họ thân bại danh liệt.

Chủ mẫu Hầu phủ không phải rất thích khóc sao?

Vậy thì để bà ta khóc cho thỏa thích một phen.

Cố Doanh Doanh có “nỗi khổ riêng”?

Vậy thì cùng nỗi khổ đó mà bị trói chung một giềng mối.

Còn Ngụy Nhuận – thích thanh tịnh ngũ tạng cầu phúc?

Vậy thì cứ nhịn đói mà tu hành đi.

Thanh mai trúc mã – cùng khổ mà sống.

Còn về phần Cố Kiến Huân.

Thằng nhãi con xấc xược ấy – cứ treo lên đánh cho một trận là được.

Sắp đặt xong xuôi cả nhà ấy.

Ta mới thong thả lên giường nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc yên bình, đến tận chiều mới tỉnh.

Lại được ăn một bữa bốn món một canh ngon lành.

Sau đó, mang theo vài tên gia nhân, bước ra khỏi đại môn Hầu phủ.

16

Ta một mình dạo phố.

Ta mua đủ loại vật phẩm linh tinh.

Dù sao cũng chẳng phải tiêu tiền của ta.

Không đau lòng một chút nào.

Những thứ ta mua – cũng chẳng phải để cho bản thân.

Mà là để Cố Bình nhìn thấy.

Để nàng hiểu – có những thứ, kỳ thực chẳng cần dựa vào ai cũng có thể có được.

Cho dù hiện tại ta đã thay nàng nhập thế.

Thân thể của Cố Bình – cũng chẳng trụ nổi bao lâu nữa.

Nguyên nhân – chính là độc xà trong huyết mạch.

Kịch độc đã hòa lẫn vào máu thịt.

Vô phương cứu trị.

Trừ phi – hoàn thành nhiệm vụ công lược của hệ thống trước kia.

Nàng không có đường sống.

Mà giờ đây, ta muốn cho nàng một con đường khác.

Điều kiện tiên quyết – là cả song thân ruột thịt lẫn song thân nuôi dưỡng của nàng đều phải chết sạch.

Chỉ dựa vào thân thể và thân phận của Cố Bình – vạn lần không thể làm nổi.

May thay – ta có biện pháp của riêng mình.

Ta sai bọn hạ nhân mang toàn bộ đồ đã mua về Hầu phủ.

Sau đó, cùng Hệ thống điên loạn tiến hành một phen đàm phán “hòa bình hữu nghị”.

Yêu cầu hệ thống định vị nơi ở của Hoàng đế.

Dùng ngay một tấm phù chuyển thân – trực tiếp đến hoàng cung.

Lập tức xuất hiện trước mặt thiên tử.

Lúc ấy, Hoàng đế đang phê tấu chương.

Là bản phong văn ký sự do ngự sử trình lên.

Trên đó ghi rõ lời đồn do gia đinh phủ Hầu truyền ra ngoài – chính là chuỗi đại án hổ thẹn của Cố gia.

Bản tấu cáo buộc Hầu phủ nghiêm trọng.

Đừng hỏi vì sao ta biết nội dung ấy.

Vì ta đã trực tiếp giật lấy bản tấu trong tay ngự thượng mà đọc!

Hoàng đế bị hành động của ta dọa cho sững người tại chỗ.

Ta tiện tay nhét lại tấu chương vào tay lão.

Thuận tiện – hắt luôn gói độc phấn trước mặt Hoàng đế.

Đến lúc đó, Hoàng đế mới hồi thần kêu to như bị cắt cổ:

“Ngự lâm quân đâu! Hộ giá!”

Một toán thị vệ xông vào.

Rồi lại một toán khác xông vào.

Chỉ trong chốc lát, đại điện đã bị vây chặt như nêm cối.

Loạn đao chém tới tấp về phía ta.

Ai ai cũng tưởng ta sắp bỏ mạng tại chỗ.

Ngay cả hồn phách của Cố Bình cũng sợ tới mức nhắm tịt hai mắt.

Nhưng nào có hề gì.

Ta từ lâu đã kích hoạt bùa đao thương bất nhập.

Thị vệ chém bên trái, chém bên phải, chém trên chém dưới – không một ai phá nổi phòng hộ của ta.

Ngược lại, binh khí của bọn họ còn bị mẻ lưỡi, thậm chí gãy làm đôi.

Có kẻ định bỏ binh khí, lao lên bắt sống ta bằng tay không.

Kết quả – đều bị ta đá lăn lốc như hồ lô lăn đất.

Tiếng đao va chạm nghe khá vui tai, nhưng nghe mãi thì cũng ồn.

Còn Hoàng đế – vẫn ngồi trên long ỷ, sắc mặt biến đổi liên hồi, ánh mắt ngập đầy nghi hoặc và kinh sợ.

Vừa nhìn, Hoàng đế đã nhìn ta suốt một canh giờ.

Binh khí của thị vệ lần lượt hư hỏng, nằm la liệt khắp mặt đất.

Những đợt thị vệ sau đó chen cũng không lọt vào điện.

Ta bước đến trước mặt Hoàng đế.

“Giờ thì tâm phục khẩu phục rồi chứ?”