10

Đến lúc này rồi… hắn vẫn còn muốn trấn an ta.

Ta siết chặt lá thư trong tay.

Không được.

Ta nhất định phải cứu hắn.

Ta ép bản thân phải tỉnh táo.

Cái chết của Thẩm Nguyệt – quá bất thường.

Hy Quý phi đem tất cả tội danh đổ lên đầu Cố Hành, trong đó nhất định có ẩn tình.

Ta bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện trong tiền kiếp.

Kiếp trước, Thẩm Nguyệt không chết.

Dù không gả cho Cố Hành, nàng vẫn thành thân với thứ tử nhà Thượng thư bộ Hộ, cuộc sống cũng coi như an ổn.

Cớ sao đời này, lại đột tử trong lao?

Chẳng lẽ… đã có chỗ nào thay đổi?

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu ta.

Bắc Mạc – đám man di phương Bắc!

Trước đây, Cố Hành từng nói, trong phủ Tể tướng có người cấu kết với bọn Mạc tộc.

Mà ngoại thích của Hy Quý phi, chính là phủ Tể tướng!

Là bọn họ đã sát hại Thẩm Nguyệt, rồi vu oan cho Cố Hành.

Một mũi tên trúng hai đích – vừa loại trừ Cố Hành, vừa mượn cớ châm ngòi chiến tranh giữa Đại Chu và Bắc Mạc.

Quả là độc kế, tàn nhẫn đến tận xương!

Ta âm thầm tìm vài người tâm phúc, lẻn vào phủ Tể tướng trong đêm.

Trong thư phòng của Tể tướng, ta tìm được vài phong thư.

Chữ viết trên đó – rõ ràng là văn tự của tộc Bắc Mạc!

Trong lòng ta dâng lên hy vọng, lập tức cẩn thận nhét thư vào trong ngực áo.

Thế nhưng, ngay khi ta chuẩn bị rời đi…

Cánh cửa thư phòng, bất ngờ bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Ta vội ẩn mình, nín thở nép vào bóng tối.

Người tiến vào là Tể tướng Thẩm.

“Hộ vệ đâu!”

Lão quát lớn một tiếng.

Tức thì, mấy gã gia đinh lập tức ùa vào trong thư phòng.

“Phủ có đạo tặc! Dù có lật tung phủ Tể tướng lên trời, cũng phải bắt cho được kẻ gian!”

Tim ta như rơi xuống đáy vực.

Hỏng rồi.

Lão phát hiện thư đã mất.

Ta nín thở, không dám nhúc nhích nửa phần.

Bọn gia đinh ngày càng tới gần nơi ta ẩn thân.

Ngay khoảnh khắc nguy hiểm ấy, bỗng bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.

“Cháy rồi! Cháy rồi!”

Sắc mặt Thẩm Tể tướng đại biến, vội dẫn người lao ra ngoài dập lửa.

Ta nhân cơ hội hỗn loạn, lẫn vào đám đông cứu hỏa, được Tiểu Đào hộ tống lặng lẽ thoát ra ngoài.

Nếu không nhờ trận hỏa hoạn bất ngờ kia… chỉ e hôm nay ta đã khó toàn mạng.

Nhưng… lạ thay.

Lửa? Cớ sao lại trùng hợp đến vậy?

Khi ta còn đang nghi hoặc, Tiểu Đào bưng một chén trà nóng bước vào.

Nàng cười cười: “Điện hạ yên tâm. Là tướng quân đã sắp xếp trước.”

“Tướng quân nói, người nhất định sẽ mạo hiểm vào phủ Tể tướng tìm chứng cứ. Nên dặn nô tỳ luôn theo sát, hỗ trợ người mọi lúc.”

Ta nhìn nàng, lòng dâng lên một trận xúc động nghẹn ngào.

Ta đem những bức thư đánh cắp từ phủ Tể tướng, trình lên phụ hoàng.

Trong thư, ghi chép đầy đủ tội trạng cấu kết với Bắc Mạc của Thẩm gia.

Từ việc mưu hại Thẩm Nguyệt, giá họa cho Cố Hành, đến âm mưu nội ứng ngoại hợp, khuynh đảo Đại Chu.

Chứng cứ rõ ràng, không thể chối cãi.

Phụ hoàng lập tức hạ chỉ, điều tra lục soát phủ Tể tướng.

Mà Cố Hành cũng nhờ vậy mà tuyết được oan khuất, được trả lại tự do.

Ngày hắn ra khỏi Thiên Lao, ta đích thân đến đón.

Hắn bước tới trước mặt ta, không nói lời nào, chỉ ôm chặt ta vào lòng.

“A Vi,” – hắn khẽ thì thầm bên tai – “Chúng ta thành thân đi.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mắt long lanh nước: “Được.”

Ngày đại hôn, mười dặm hồng trang, rợp cả kinh thành.

Đêm hoa chúc.

Cố Hành từ từ vén khăn voan, trong mắt là ngàn vạn thâm tình:

“A Vi, hôm nay nàng… thật đẹp.”

Ta e thẹn cúi đầu.

Hắn nắm lấy tay ta, nâng lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

“A Vi, về chuyện kiếp trước…”

Tim ta chợt thắt lại.

“Kiếp trước, ta lạnh nhạt với nàng, một lòng bảo vệ Thẩm Nguyệt… không phải vì ta yêu nàng ấy.”

“Là vì… ta biết Thẩm gia có dị tâm. Ta sợ bọn họ sẽ lợi dụng nàng, hãm hại ta.”

“Nên ta chỉ còn cách… dùng cách tàn nhẫn nhất, khiến nàng cách xa ta.”

“Ta tưởng rằng chỉ cần ta đủ tuyệt tình, bọn họ sẽ không còn nhắm vào nàng nữa.”

“Nhưng ta không ngờ, cuối cùng… vẫn khiến nàng chịu khổ.”

“A Vi, xin lỗi nàng.”

Lời hắn nói, đã giải khai mọi uẩn kết trong tim ta suốt hai kiếp người.

Thì ra… hắn không phải không yêu.

Chỉ là… yêu quá sâu, quá nặng, quá vụng về.

Ta ngẩng mặt nhìn hắn, lệ chực trào không sao kìm nén được.

“Cố Hành, ngươi… đúng là đồ ngốc.”

Hắn cười khẽ, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta, rồi ôm ta thật chặt vào lòng.

“Phải, ta là ngốc tử,” hắn khẽ thì thầm bên tai ta, “vậy nên… nàng có nguyện ý, cho kẻ ngốc này một cơ hội, để được yêu nàng thật lòng, trọn cả một đời không?”

Ta nhẹ nhàng gật đầu, tựa trong vòng tay hắn, khóc như một đứa trẻ.

Kiếp này, đường còn dài.

Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hết phồn hoa nhân thế, bước qua gió mưa trần gian.

Từ đây về sau — vĩnh bất phân ly.