QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Ta tiếp tục chép kinh, nhưng lòng dạ không sao tĩnh lặng.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh hắn quỳ gối giữa mưa.
Bóng lưng cứng cỏi, chẳng cúi chẳng nghiêng, như cây tùng giữa gió.
“Choang!”
Ta bực dọc ném bút lên bàn.
Cố Hành… ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Đêm ấy, trời đổ mưa lâm thâm không dứt.
Ta đứng trước cửa sổ, nhìn cổng phủ công chúa chìm trong màn mưa mờ ảo, suốt đêm không chợp mắt.
Sáng hôm sau, mưa ngừng.
Cố Hành vẫn quỳ ở đó, dáng người ngay ngắn như tùng, song sắc mặt đã trắng bệch đến đáng sợ.
Trước phủ đã tụ lại không ít dân chúng hiếu kỳ, ai nấy chỉ trỏ bàn tán không ngớt.
Ta không thể để hắn cứ tiếp tục như thế nữa.
Nếu không, chẳng cần đợi ta xuất gia, mặt mũi hoàng gia đã bị hắn làm mất sạch.
Ta thay một bộ y phục đơn sơ, tay cầm tán ô, bước ra khỏi cửa phủ.
Hắn nghe động, chậm rãi ngẩng đầu.
Một đêm gió mưa, khiến hắn trông tả tơi không khác gì cô hồn lạc phách.
Khi thấy ta, ánh mắt hắn lập tức bừng lên tia sáng hy vọng.
“A Vi…”
Ta đi đến trước mặt hắn, đứng trên bậc cao, nhìn xuống.
“Cố tướng quân, ngươi đây là làm gì?”
“Muốn ép ta chết, hay muốn thiên hạ đều chê cười ta một trận nữa?”
Hắn mấp máy môi, giọng khản đặc:
“Ta chỉ cầu nàng… đừng đi.”
“Ta cầu xin nàng, đừng đến Hoàng Giác Tự.”
Ta khẽ bật cười.
“Cố tướng quân, ngươi dựa vào cái gì mà cầu xin ta?”
“Dựa vào chuyện ngươi vì Thẩm Nguyệt mà đẩy ta xuống vũng lầy nhơ nhuốc? Hay dựa vào chuyện ngươi để tin đồn lan khắp kinh thành, suýt nữa hủy hoại cả đời ta?”
Lời ta như dao nhọn, từng nhát, từng nhát cắm vào lòng hắn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt là nỗi đau chẳng thể che giấu.
“Không phải… A Vi, những lời đồn ấy không phải do ta…”
“Đủ rồi.”
Ta không muốn nghe hắn biện minh thêm nữa.
“Cố Hành, ngươi nghe cho kỹ.”
Ta khép ô, để mưa lạnh lẽo rơi thẳng lên mặt mình.
“Cho dù thiên hạ này nam nhân có chết hết…”
“Ta cũng sẽ không gả cho ngươi thêm lần nào nữa.”
“Ngươi… nên sớm dập tắt mộng tưởng đi.”
Nói xong, ta xoay người trở vào phủ, mạnh tay khép cửa đại môn.
Từng trận đau thắt dấy lên nơi tim ta.
Nhưng ta biết, đau ngắn còn hơn đau dài.
Giữa ta và hắn… nhất định phải có một hồi kết thúc.
Ta vốn tưởng, lời đã nói đến mức ấy, Cố Hành ắt phải chết tâm.
Nào ngờ, ngày hôm sau, hắn lại ngang nhiên xông thẳng vào phủ công chúa.
Tựa như phát điên, hắn đánh bị thương thị vệ chặn đường, một mạch xông thẳng tới tẩm phòng của ta.
“Tống Vi!”
Toàn thân hắn ướt đẫm, tóc tai rối loạn, mắt đỏ ngầu tia máu, như dã thú bị ép vào đường cùng.
Ta hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.
“Cố Hành, ngươi điên rồi sao! Đây là phủ công chúa, không phải doanh trại của ngươi!”
Hắn lại từng bước ép sát, dồn ta vào góc tường.
“Ta điên rồi đấy.”
Hắn nắm chặt lấy vai ta, sức lực như muốn bóp nát xương cốt.
“A Vi, nói cho ta biết – ta phải làm gì, nàng mới chịu tha thứ cho ta?”
“Có phải… chỉ khi ta chết đi, nàng mới hả giận?”
Mùi rượu nồng nặc lẫn với hơi nước mưa trên người hắn, ào ạt ập đến.
Vai ta đau nhói, ra sức giãy giụa: “Buông ta ra!”
Nhưng hắn càng siết chặt.
“Ta không buông!”
“A Vi, ta đã mộng thấy, ta đều mộng thấy cả rồi!”
Hắn cuồng loạn, lời nói rối loạn chẳng đầu đuôi.
“Ta mộng thấy chúng ta thành thân, năm năm… ta luôn tổn thương nàng…”
“Ta mộng thấy loạn quân công thành, ta đưa nàng rời đi, còn nàng thì quay lại… lấy cái chết đoạn tình…”
Ánh mắt hắn nhìn ta, như rớm máu.
“A Vi… đó không phải mộng, đúng không?”
“Đó đều là thật, đúng không?”
Toàn thân ta chấn động, cứng đờ như hóa đá tại chỗ.
Hắn… hắn có ký ức tiền kiếp?
Sao lại có thể?
Ta nhìn gương mặt méo mó vì thống khổ của hắn, lòng rối như tơ vò.
Ta nên làm gì?
Thừa nhận ư?
Nói cho hắn biết, chúng ta từng là phu thê, hắn từng vì cứu ta mà bỏ mạng, còn ta cũng vì hắn mà tuẫn tình?
Không.
Không được.
Nếu hắn biết sự thật, với tính khí cố chấp kia, hắn chỉ càng dây dưa không dứt.
Nghiệt duyên vừa mới đoạn, sao có thể để nó lại tiếp tục quấn lấy?
Không thể để chuyện đó tái diễn.
Ta hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng lời từng chữ rành rọt:
“Cố Hành, ngươi uống say rồi.”
“Những gì ngươi nói… ta chẳng hiểu nổi lấy một câu.”
“Ta chỉ biết, hiện giờ ngươi là vị hôn phu của Thẩm Nguyệt.”
“Còn ta, sắp sửa cạo đầu vào chùa, tu hành đoạn thế.”
“Giữa chúng ta… đã chẳng còn bất kỳ khả năng nào.”
Lời ta, như một chậu nước băng giá, dội thẳng từ đầu xuống chân hắn.
Ánh sáng trong mắt hắn, từng chút một tắt lịm.
Hắn buông lỏng tay, lảo đảo lùi lại hai bước, khóe môi hé ra một nụ cười còn thê lương hơn cả tiếng khóc.
“Phải rồi…”
“Là ta điên rồi.”