Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
8
“Hắn nói, nếu phụ hoàng không cho tỷ hoàn tục, hắn sẽ vĩnh viễn ở lại dưới chân núi, không bao giờ hồi kinh nữa.”
Toàn thân ta chấn động, lập tức quay đầu nhìn nàng:
“Ngươi… nói gì?”
Thẩm Nguyệt thấy ta thất sắc, nụ cười lại càng rạng rỡ:
“Sao vậy? Không tin sao?”
“Tỷ tỷ tưởng rằng Cố Hành thật sự yêu tỷ ư?”
Sắc mặt nàng bỗng trở nên vặn vẹo, giọng nói đầy chua độc:
“Đừng mơ tưởng nữa.”
“Hắn chẳng qua là cảm thấy có lỗi với tỷ, nên mới muốn bù đắp chút ít.”
“Người hắn thật tâm yêu… từ đầu đến cuối, chỉ có một mình ta!”
“Còn tỷ, chỉ là món đồ cũ bị ta vứt bỏ, để hắn lượm về mà thôi!”
“Chát!”
Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt nàng.
Ta không giữ lại chút sức nào, khiến thân hình nàng loạng choạng lùi mấy bước, nửa bên má lập tức sưng đỏ.
Thẩm Nguyệt ôm mặt, trừng mắt nhìn ta, vẻ không thể tin nổi:
“Ngươi… ngươi dám đánh ta?”
Ta nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng:
“Thẩm Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi.”
“Chớ đến quấy nhiễu ta thêm một lần nào nữa.”
“Nếu không… lần sau, không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy.”
Nói dứt lời, ta không liếc nhìn nàng thêm, quay gót vào phòng, mạnh tay đóng cửa lại.
Sau cánh cửa, chỉ còn nghe tiếng nàng gào thét, mắng chửi trong cơn giận dữ.
Ta tựa lưng vào cửa, cả người run rẩy không ngừng.
Không phải vì giận, mà là vì sợ.
Ta sợ… những lời Thẩm Nguyệt nói là thật.
Sợ rằng Cố Hành thật sự vì ta, mà buông bỏ hết thảy quyền thế trong tay.
Sợ rằng giữa chúng ta… sẽ lại một lần nữa rơi vào vòng nghiệt duyên quấn xiết, sống chết chẳng buông của tiền kiếp.
Ta nên làm gì?
Rốt cuộc… ta nên làm gì?
Từ ngày hôm ấy, Thẩm Nguyệt không còn đến nữa.
Nhưng những lời nàng nói, lại như một chiếc gai nhọn, ghim sâu trong lòng ta, chẳng lúc nào yên ổn.
Cố Hành… thực sự vì ta, mà giao cả binh phù ư?
Lòng ta rối loạn, chẳng còn cách nào tĩnh tâm chép kinh như trước.
Vài ngày sau, vào một đêm khuya tĩnh mịch, thiền viện đột nhiên bốc hỏa.
Lửa cháy bừng bừng, dữ dội lan khắp – khói đen cuồn cuộn, lửa đỏ rực trời.
Chúng ni trong chùa rối loạn chạy trốn, tiếng kêu cứu, tiếng khóc vang vọng khắp sơn môn.
Ta bị khói xộc vào cổ họng, ho rũ rượi, lảo đảo lần theo bóng tối tìm lối thoát.
Nhưng lửa cháy bốn phía, tứ bề đều là tường lửa, không còn đường nào để thoát thân.
Ngay khi ta tưởng bản thân sẽ lại chết một lần nữa…
Một bóng người quen thuộc, như xé toạc biển lửa, xông thẳng về phía ta.
Là Cố Hành.
Hắn lao tới, một tay bế bổng ta lên.
“Đừng sợ, ta đưa nàng ra ngoài.”
Giọng hắn, giữa tiếng cháy lách tách dữ dội, vẫn bình ổn lạ thường, khiến người nghe lập tức an tâm.
Ta nép trong lòng ngực rộng lớn của hắn, ngửi thấy mùi quen thuộc xen lẫn khói lửa, trong chớp mắt liền quên mất phải vùng vẫy.
Hắn bế ta, xuyên qua biển lửa, gấp rút tìm đường ra ngoài.
Một cây xà cháy rực đột nhiên rơi xuống từ trên cao.
“Cẩn thận!”
Ta thất thanh kêu lên.
Không kịp suy nghĩ, hắn nghiêng người, dùng lưng mình đỡ lấy cú rơi nặng nề ấy.
“Ư…”
Hắn khẽ rên một tiếng, bước chân khựng lại, song vẫn gắng gượng ôm chặt lấy ta, tiếp tục lao về phía trước.
Cuối cùng, chúng ta cũng thoát khỏi biển lửa.
Không khí bên ngoài, trong lành đến nghẹn ngào.
Hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống đất, rồi chính mình cũng gục một gối, chống xuống nền đất lạnh.
“Ngươi sao rồi?” – ta vội vàng đỡ lấy hắn, “Lưng ngươi…”
Tấm lưng hắn – máu thịt be bét, y phục dính chặt vào da, nhìn mà rợn người.
Vậy mà hắn tựa như chẳng cảm giác được chút đau đớn nào, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt đầy lo lắng nhìn ta:
“Nàng không sao chứ? Có bị thương không?”
Ta nhìn hắn, khẽ lắc đầu – nhưng nước mắt lại rơi lã chã không ngừng.
Tại sao?
Vì sao, mỗi khi ta rơi vào hiểm cảnh…
Người xuất hiện… luôn là ngươi?
“Cố Hành…” – ta nghẹn ngào cất lời – “Tại sao… ngươi phải làm vậy?”
Ánh mắt hắn nhìn ta, tràn đầy thương xót và chân tình.
Hắn vươn tay, muốn lau nước mắt trên mặt ta, nhưng rồi khựng lại giữa không trung – e sợ tay mình nhuốm tro bụi, làm bẩn dung nhan của ta.
“Bởi vì…”
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, từng lời như lời thề khắc cốt ghi tâm:
“Ta yêu nàng.”
Ta sững người.
Lần đầu tiên… sau hai kiếp người, ta mới nghe được ba chữ ấy từ chính miệng hắn.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc dịu dàng ấy…
Một thanh âm sắc lạnh, xé tan không gian đang yên ả.
“Cố Hành!”
Từ dưới chân núi, Thẩm Nguyệt dẫn theo một đoàn thị vệ hùng hổ xông lên.
Khi nhìn thấy ta và hắn đang tựa vào nhau, sắc mặt nàng lập tức trở nên dữ tợn đến cực điểm.
Nàng giơ tay chỉ thẳng vào ta, hướng về bọn thị vệ phía sau quát lớn:
“Còn đứng đó làm gì!”
“Trưởng công chúa Thẩm Vi phóng hỏa thiêu hủy hoàng tự!”
“Tội ác tày trời! Mau bắt nàng lại cho ta!”
Sắc mặt nàng tràn đầy căm hận, như thể ta là kẻ thù giết cha, đoạt nước.