9

“Nghịch tử bất hiếu, đồ ngu xuẩn! Ngươi tưởng Thôi phủ sụp đổ, ngươi liền có thể khá hơn sao? Không có Thôi gia, ngươi chẳng khác nào một vũng bùn thối!”

Ta đứng cao nhìn xuống, thong dong cất lời:

“Các ngươi có biết, bản thân mình sai ở đâu chăng?”

Phụ thân hừ lạnh:

“Ta sai, chính là sai ở chỗ sinh ra ngươi, thứ cặn bã chẳng bằng heo chó!”

Thanh Dao vốn trừng mắt căm hận, bỗng ngơ ngác cúi đầu.

Ta đưa tay bóp cằm nàng, ép phải ngẩng mặt lên:

“Ta nói cho ngươi biết, sai lầm là ở chỗ, có những y phục rơi xuống, thì vĩnh viễn chẳng thể khoác lên lần nữa.”

“Còn phụ thân đại nhân–”

Ông ngoảnh mặt đi, làm ngơ chẳng đáp.

Ta mỉm cười nhạt:

“Phụ thân là nam nhân thì đã sao? Từ lúc ở Đàm Châu, vì tư lợi mà cởi bỏ quan bào, thì cả đời này, phụ thân sẽ chẳng bao giờ có thể khoác lại một tấm y phục nào nữa.”

Nói đoạn, ta xoay người rời khỏi, mặc kệ phía sau lời rủa xả ầm vang, cũng chẳng ngoảnh đầu lấy một lần.

Bước ra khỏi Chiêu ngục, ta vác theo hành lý đã giấu sẵn, tìm một con tuấn mã, phóng thẳng ra khỏi thành.

Hoàng hôn như sóng vỗ lấp lánh, ánh vàng trải dài lên tấm áo vải thô sần sẫm trên thân ta. Một nỗi vui mừng sau kiếp nạn thoát chết bỗng trào dâng.

Ta buông tiếng thở dài khoan khoái, giục ngựa tung vó giữa rừng, gió lướt bên tai, khoái ý tiêu dao, chẳng ngoảnh đầu nữa.