7
Ta nhất định khiến nàng mất sạch thể diện!”
Đích mẫu nhíu mày:
“Phụ thân ngươi đã dặn việc này chớ nhắc, huống chi lại nhằm ngày tuyển phi.
Thanh Dao, chớ hồ đồ.”
Thanh Dao miễn cưỡng đáp một tiếng:
“Mẫu thân yên tâm, ta sẽ không lỗ mãng.”
Song nhìn vào đáy mắt nàng rực lửa nóng vội,
ta biết, nàng tất sẽ lại hồ đồ.
Rất nhanh, ngày tuyển tú nơi Đông cung đã tới.
Ta còn bệnh nằm giường, thì Thôi Thanh Dao, mình vận hoa phục lộng lẫy, xông vào với vẻ gian hiểm:
“Hôm nay là đại hỉ của ta, cũng là ngày tốt của ngươi.
Muội muội ngoan, còn chẳng mau dậy, sửa soạn chải chuốt?”
Tỳ nữ hầu ta, mắt đỏ hoe, nói:
“Tiểu thư, lão gia vẫn còn thương ngài.
Đã cho phép ngài nhập tuyển, người nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Nếu có thể làm Lương đệ, sau này há chẳng có ngày tốt lành?”
Ta khẽ cong môi:
“Phải, là ngày tốt lành.”
Thanh Dao cười khinh, mỉa ta vọng tưởng si cuồng.
Mà ta cũng cười lại nàng, thông minh hóa ra lại thành tự hại.
Đến cửa Đông cung, vừa vặn Tôn Tiêu cùng Thẩm Minh Lan cũng hạ xe.
Tôn Tiêu vừa thấy Thanh Dao, liền che miệng cười:
“Ô, chẳng phải là mỹ nhân trong Hoa yến mỹ nhân đồ đó sao?
Hôm nay còn có mặt mũi đến Đông cung ư?”
Các quý nữ khác cũng rộ cười vang khắp.
Thanh Dao tức giận, mặt mày đỏ bừng:
“Thái tử ca ca thương ta, đặc biệt mời ta đến tuyển phi.
Đợi ta làm Thái tử phi, các ngươi đều đừng mong được yên ổn!”
Mọi người nhìn nhau, lại phá lên cười nghiêng ngả.
Khoảnh khắc ấy, ta có đôi phần thương hại Thanh Dao.
Thái tử mời nàng đến tuyển, ấy là thật.
Song muốn nàng ngồi vào ngôi Thái tử phi, há lại trao cho kẻ danh dự ô uế như nàng?
Quả nhiên, chẳng ngoài dự liệu của ta.
Thái tử đem chiếc kim thoa trao cho Thẩm Minh Lan,
còn Thanh Dao chỉ được một chiếc đồng thoa.
“Thái tử ca ca, chẳng phải người từng nói muốn ta làm Thái tử phi ư, sao lại chỉ là Lương đệ?”
Chưa đợi Thái tử mở miệng, Thái hậu đã lạnh lùng quát:
“Với danh tiếng ngươi hiện nay, Thái tử nạp ngươi vào Đông cung đã là ân huệ, còn chẳng mau tạ ơn?”
Thanh Dao níu lấy vạt áo Thái tử:
“Không phải vậy! Người chẳng từng nói sẽ không chán ghét ta, còn khen trọng nhân phẩm cao quý của ta sao?
Cớ gì chỉ để ta làm Lương đệ?”
Thái tử nhăn mày, tâm phiền não, nhưng còn cần Thượng thư phủ chống lưng, đành nói:
“Cô vốn không màng hư danh.
Song miệng lưỡi thiên hạ, cô nào chống nổi,
đành để nàng Bị oan vậy.”
Nhìn Thẩm Minh Lan ôm kim thoa, thần sắc châm biếm,
Thanh Dao tức đến toàn thân run rẩy.
“Nàng thì sao? Danh tiếng của nàng há có thể sạch sẽ hơn ta?
Trong yến thưởng hoa, chính nàng hãm hại ta, khiến ta thanh danh suy sụp.
Một kẻ độc ác như vậy, sao có thể làm Thái tử phi?”
Thái hậu chau mày…
“Minh Lan nha đầu kia tính tình hòa thuận, độ lượng, biết rõ phải trái, ngươi chớ bôi nhọ nàng. Nghĩ ngươi tuổi còn nhỏ, ai gia cũng chẳng chấp nhặt. Huống hồ–”
Thái hậu ngẩng mắt, trong nụ cười mang theo vẻ khinh bỉ:
“Giữa chốn đông người, thân thể phơi bày, dẫu ngươi thật sự vô tội, thì có ích gì chăng?”
“Thôi Thanh Dao, nếu ngươi là nam tử thì cũng thôi đi, song ngươi là nữ nhi, cái quý giá duy nhất chính là tề gia giáo tử, mà danh tiết lại còn trọng hơn trời. Thường dân nam tử còn chẳng cưới nữ nhân danh dự ô nhục, huống chi là Thái tử?”
“Đương nhiên–”
Thái hậu ngừng lại, khóe môi mỉm cười, trong mắt lại mang ý dò xét:
“Nếu bản thân ngươi thực chẳng để tâm, có khi người khác còn cao nhìn ngươi một bậc. Nhưng thử hỏi trong lòng, ngươi có thể thật sự thản nhiên đối mặt được chăng?”
Không nghi ngờ, Thôi Thanh Dao tuyệt đối không làm nổi.
Nàng dám đem danh tiết làm mưu kế đoạt ngôi Thái tử phi, nhưng lại chẳng gánh nổi hậu quả, còn muốn kéo người khác cùng chìm.
“Người đâu, ai gia mệt mỏi, hồi cung!”
Thanh Dao cắn chặt môi, máu thấm ra tơ hồng, trong mắt đầy ắp hối hận.
Nếu lúc ấy nàng chịu quay đầu, còn có thể bảo toàn một mạng.
Song nàng lại dựng thẳng sống lưng, tràn đầy bất phục:
“Thái hậu nương nương vốn thân xuất từ Thẩm gia, tự nhiên sẽ bênh vực cho Thẩm Minh Lan. Nhưng việc tuyển chọn Thái tử phi chẳng phải chỉ là việc nhà, mà còn là quốc sự. Thái hậu nương nương thiên vị đến thế, e là không công bằng!”
Trong điện thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Các quý nữ cúi đầu, kẻ thấp hơn kẻ.
Thái hậu bật cười:
“Thiên vị? Ngươi thật cho rằng ai gia không biết thủ đoạn ngươi giở ra ở yến thưởng hoa sao?”
“Thôi Thanh Dao, xem cái này, có quen mắt chăng?”
Trên án gỗ đàn hương, hiện ra chính là chiếc hương nang đã bị vứt bỏ.
Thanh Dao mồ hôi lạnh lấm tấm, nhưng vẫn gượng cứng miệng:
“Đó là hương nang của thần nữ, đã mất từ lâu, sao lại ở nơi Thái hậu?”
Thái hậu nhìn nàng, như đang thưởng thức một trò lạ lùng: