- Trang chủ
- HÒA LY THƯ TRẤN PHỦ VƯƠNG MÔN
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: HÒA LY THƯ TRẤN PHỦ VƯƠNG MÔN
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Như ăn mày lạc vào chốn phồn hoa,
Mới đến cách cổng tiệm mấy chục trượng đã bị dòng người chen chúc chặn đứng, không thể nhích nổi.
Lương Văn Bá bỗng xốc rèm xe, gió đông buốt giá thổi ào ạt vào mặt,
Mang theo hương thơm gạo mới nức lòng.
Hắn nhìn từng bao gạo trắng nõn chất như núi trước cửa hàng,
Nhìn từng người dân lam lũ, vác gạo trên vai, miệng cười rạng rỡ rời đi,
Chỉ cảm thấy trong ngực có một bàn tay lạnh băng bóp nghẹt tim hắn, đau đến tê dại.
Gạo ấy!
Gạo tượng trưng cho mạng sống, cho ấm no ấy!
Ngay trước mắt! Chỉ cần đưa tay là lấy được!
“Tránh ra! Tránh hết cho ta!”
Lương Văn Bá như dã thú bị dồn đến đường cùng, gào lên, nhảy xuống xe, xô đẩy mọi người chen lên trước.
Áo bông cũ trên người hắn bị giằng co đến rách tả tơi, tóc tai bù xù, sắc mặt tiều tụy,
Khiến xung quanh người người nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét:
“Chen cái gì mà chen! Xếp hàng đi!”
“Ăn mày đâu ra thế?! Cút xa một chút!”
“Nhìn cũng ra dáng bá quan, sao lại như quỷ đói đầu thai thế kia?!”
Lương Văn Bá làm như không nghe thấy, mắt chỉ dán chặt vào ba chữ “Thẩm Ký” cùng đống bao gạo trắng muốt như tuyết.
Cuối cùng, hắn liều mình chen qua đám người, xông thẳng đến cửa tiệm,
Lập tức bị mấy gã tiểu nhị thân hình vạm vỡ như vách đá chặn lại.
“Ngươi làm gì?! Vào hàng phía sau!”
Tên dẫn đầu cau mày quát lớn.
“Ta… ta tìm Đông gia các ngươi! Thẩm Vân Thư! Thẩm Đông gia!”
Lương Văn Bá thở dốc, giọng khản đặc gào lên:
“Cho ta vào! Ta muốn gặp Thẩm Vân Thư!
Ta là… Vĩnh Ninh Bá — Lương Văn Bá!”
“Vĩnh Ninh Bá?”
Tên tiểu nhị ngẩn ra trong thoáng chốc, sau đó ánh mắt lướt qua bộ dạng tiều tụy nhếch nhác của hắn, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười giễu cợt không chút che giấu, kéo dài giọng đầy trào phúng:
“Ồ hô——! Hóa ra là bá gia giá lâm! Tiểu nhân mắt kém, không nhận ra quý nhân, thất kính! Thất kính a!”
Hắn khom mình thi lễ một cách lố lăng, nhưng thân mình lại đứng yên bất động như cột đá.
“Chỉ là, Đông gia nhà ta bận rộn trăm việc, sớm đã dặn rõ, hôm nay ngày khai trương đại hỉ, chỉ tiếp khách quý bàn chuyện lớn.
Còn như hạng người không liên can… thứ lỗi, không tiếp!
Bá gia ngài muốn mua gạo? Mời ——”
Hắn đưa tay chỉ về phía cuối hàng người đông nghịt như rồng uốn lượn:
“Làm phiền, xếp hàng phía sau cho ta!”
“Vô lễ!”
Lương Văn Bá theo thói quen định quát lên, song tiếng quát yếu ớt lại chìm nghỉm trong cảnh náo nhiệt, nghe thật buồn cười và vô dụng.
Ánh mắt giễu cợt trơ trẽn của tên tiểu nhị, ánh nhìn như xem hề của đám người chung quanh, như từng cái bạt tai hung hãn giáng xuống mặt hắn.
“Ngươi… ngươi vào thông báo một tiếng!
Chỉ cần nói… nói Lương Văn Bá cầu kiến!
Nàng… nàng nể tình xưa nghĩa cũ… nhất định sẽ gặp ta!”
Giọng Lương Văn Bá đã mang theo một tia van nài nhún nhường mà chính hắn cũng không nhận ra,
Hắn hoảng hốt rút ra túi bạc hai mươi lượng đã bị tay hắn siết đến thấm đầy mồ hôi, giơ ra trước mặt tiểu nhị:
“Ta có bạc! Ta muốn mua gạo! Mua thật nhiều gạo!
Cho ta gặp Đông gia một lát!”
“Mua gạo?”
Tiểu nhị liếc nhìn chiếc túi nhỏ bé đáng thương ấy, bật cười khẩy một tiếng, tiếng cười sắc như dao cứa vào tai Lương Văn Bá:
“Bá gia, chỗ bạc lẻ này, e là chỉ đủ mua mấy đấu gạo xấu lót bụng thôi đấy?
Nhìn kìa——”
Hắn khẽ hất cằm về phía góc tối bên cạnh tiệm gạo, nơi đó chất mấy bao gạo cũ bám bụi, trông vừa ảm đạm vừa mốc meo:
“Bên kia, gạo mốc nhiều năm, mười lăm văn một đấu, muốn bao nhiêu cũng có!
Bá gia cần mấy đấu, tiểu nhân lập tức cân ngay?”
Lời lẽ như thể đang bố thí cho kẻ ăn mày.
“Ngươi…!”
Lương Văn Bá giận đến máu dồn ngược, mắt tối sầm, toàn thân run rẩy.
Gạo mốc?
Còn phải chịu nhục giữa bàn dân thiên hạ?
Ngay lúc hắn như sắp bùng nổ, trong tiệm bỗng có chút xôn xao.
Một người mặc áo bông gấm lam bảo sắc, dáng vẻ quản sự, nhanh chân bước ra — chính là Vương bá.
Ông ghé tai thì thầm đôi câu với tiểu nhị, ánh mắt phức tạp lướt qua phía Lương Văn Bá.
Trái tim Lương Văn Bá chợt thắt lại!
Vương bá! Là Vương bá! Đại quản sự mà Thẩm Vân Thư tín nhiệm nhất!
Hắn nhận ra ông ta!
Một tia hy vọng mong manh mà mù quáng vụt sáng trong đáy lòng!
Vương bá đã ra đây — chẳng lẽ Thẩm Vân Thư biết hắn đến?
Chẳng lẽ… nàng đã mềm lòng?
Còn nhớ tình cũ?
“Vương quản sự! Vương quản sự!”
Lương Văn Bá như vớ được chiếc phao cứu sinh cuối cùng, chẳng màng thể diện, ra sức hét lên khản cổ:
“Là ta! Lương Văn Bá!
Cầu xin ông chuyển lời tới Vân Thư, nói rằng ta cầu kiến!