10

Một sáng sớm sau đó một tháng, khi Thúy Liễu bưng trà vào, ta đang tựa cửa sổ xem sổ sách.

“Phu nhân,” nàng nhẹ giọng thưa, “phía Bắc Cương có thư gửi về.”

Ta chẳng buồn ngẩng đầu: “Đọc đi.”

Nàng mở thư, cất giọng:

“Tội phạm lưu đày họ Sở cùng con trai là Vương Hoài Cẩn, do mắc dịch bệnh, đã chết tại nơi giam vào ngày hai mươi tháng trước.”

Tay cầm bút của ta khựng lại, một giọt mực rơi xuống sổ sách, loang thành một vệt đen mờ.

“Biết rồi.”

Ta khép sổ sách lại. “Phía gia miếu có tin tức gì không?”

Thúy Liễu cúi đầu bẩm:

“Tiểu thư từ lúc đến đó, ngày ngày gánh nước, bổ củi, huyết hạ chẳng dứt, đại phu nói… e là không qua nổi tháng này.”

Ta nâng chén trà nhấp một ngụm.

“Bảo nội viện gửi thêm bạc tới, mỗi ngày cho nàng thêm một bát canh nhân sâm. Đừng để người ngoài nói ta bạc đãi.”

Sau khi sảy thai, không nên dùng sâm, dễ khiến hư nhược thêm nặng.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Quan trọng là để thiên hạ đều biết ta nhân hậu khoan hòa.

Mười ngày sau, gia miếu truyền tin tử.

Vương Phù Loan trong lúc bổ củi bỗng ngã quỵ, từ đó không tỉnh lại nữa.

Ta đích thân đến nhìn nàng lần cuối.

Nàng gầy rộc, mười ngón tay thô ráp nứt nẻ, nào còn nửa phần phong thái thiên kim tiểu thư Hầu phủ?

“Chôn cất cho chu toàn.”

Ta quay người rời đi, thanh âm lạnh nhạt:

“Cứ để nàng an táng bên cạnh phụ thân nàng đi.”

Vừa hồi phủ, đã có người báo: Thẩm phu nhân đưa thiệp, ngày mai muốn đến thăm.

Hôm sau, Thẩm phu nhân vừa vào cửa đã nắm chặt tay ta.

“Dung tỷ tỷ, mây tan trăng sáng, cuối cùng tỷ cũng hả được cơn giận này rồi!”

Ta rót trà mời nàng, mỉm cười đáp: “Đều nhờ muội giúp đỡ.”

Nàng ghé sát, hạ giọng:

“Tỷ tỷ, đệ muội nghe huynh trưởng nói, gần đây Hoàng thượng đang tra xét ruộng đất trong giới quan quý, tỷ nên chuẩn bị sớm thì hơn.”

Huynh trưởng của nàng vốn là người tuổi trẻ tài cao, chưa đến bốn mươi đã nhập các tham chính, lời ấy chắc chắn không sai.

Tiễn Thẩm phu nhân xong, ta lập tức gọi Thúy Liễu:

“Đi mời Tôn di nương cùng đứa nhỏ tới đây.”

Tôn di nương ôm con bước vào, vẻ mặt đầy lo sợ:

“Phu nhân…”

Ta ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

“Đừng sợ, là chuyện tốt.”

Ta từ tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu cùng hai bộ hộ tịch mới, đưa tới trước mặt nàng.

“Đây là phần thưởng ta từng hứa với ngươi — năm nghìn lượng, đủ cho mẹ con ngươi an cư ở Giang Nam.”

Tôn di nương trợn to mắt: “Phu nhân đây là…”

“Ngày mai sẽ có một trận hỏa hoạn.”

Ta chậm rãi nói: “Ta sẽ sắp xếp người đưa các ngươi rời khỏi kinh thành.”

Nàng thoáng do dự nhìn ta, rồi nước mắt rưng rưng:

“Đa tạ phu nhân ban ân. Ngày ấy nếu không có phu nhân tương trợ, thiếp thân e đã sớm bị tộc nhân đẩy xuống hồ chết mất. Mẹ con thiếp thân suốt đời cảm kích đại ân đại đức của người! Nhưng nếu chúng thiếp đi rồi… còn phu nhân thì sao?”

“Yên tâm, ta tất sẽ tự bảo toàn.”

Ta vuốt ve đứa trẻ đang ngủ say trong lòng nàng, nhẹ giọng:

“Nhớ lấy, về sau chớ nên tin lời đàn ông nữa. Dẫn con ngươi, sống cho tốt nơi đất Giang Nam.”

Đêm đó, biệt viện quả nhiên phát hỏa.

Khi lửa được dập tắt, chỉ thấy hai thi thể cháy đen không rõ hình dạng.

Ta mắt đỏ hoe nói với các trưởng bối trong tộc:

“Hầu gia vừa mới qua đời, nay phủ ta lại gặp tai họa như thế…”

Tam thúc công thở dài:

“Đều là số phận cả thôi.”

Ba ngày sau, ta chủ động dâng thiệp vào cung, xin cầu kiến Thánh thượng.

“Phủ Vĩnh Ninh Hầu nay đã không người kế thừa, thần phụ họ Đinh, khẩn cầu bệ hạ thu hồi tước vị, giao lại hai phần ba điền sản cho quốc khố.”

Trước mặt Hoàng đế, ta nói ra toan tính của mình.

Ngài lật xem tấu chương, ánh mắt sâu xa:

“Hầu phu nhân thật biết thời thế.”

“Phủ hầu không người nối dõi, thần phụ nào dám chiếm dụng hư danh.”

Ta thành khẩn thưa.

“Bệ hạ nhân đức sáng suốt, thân hành tiết kiệm, gắng vì lê dân bách tính. Thần phụ tuy là hàng phụ nhân, cũng nguyện noi theo Thánh đức, cần kiệm giữ thân.”

Hoàng đế trầm ngâm giây lát.

“Nếu vậy, trẫm chuẩn tấu. Đồng thời ban phong ngươi tước hiệu ‘An Quốc phu nhân’, hưởng bổng lộc tam phẩm.”

Ta dập đầu thật mạnh:

“Tạ ơn bệ hạ long ân!”

Rời cung, Thúy Liễu đỡ ta lên xe ngựa, khẽ hỏi:

“Phu nhân, vậy sau này chúng ta định thế nào?”

Ta ngẩng đầu nhìn trời xanh lồng lộng, mỉm cười:

“Ta mất chồng mất con, tất nhiên đau khổ cùng cực.”

“Nghe nói Giang Nam đang vào mùa đào nở, khí hậu ôn hòa, rất hợp để tĩnh tâm dưỡng thân.”