Ta nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng, vừa giận vừa buồn cười, bèn đưa tay vỗ vỗ tay nàng, dịu giọng trấn an:

“Chớ vội, mẫu thân đã có dự tính.”

Đôi mắt Vương Phù Loan sáng rực lên: “Ý mẫu thân là…?”

“Ta sẽ gửi thiệp mời Thẩm phu nhân đến gặp mặt chọn ngày. Ta và bà ấy là chỗ giao hảo thân thiết, tất có thể thương lượng ra một phương pháp vẹn toàn đôi bên.” Ta giả bộ thấp giọng thần bí.

Vương Phù Loan hớn hở tươi cười, vội vàng cúi đầu tạ ơn, cao hứng rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, ta mỉm cười bình thản.

Đứa con gái này do chính tay ta nuôi lớn, ta sao có thể không rõ bản tính thế nào?

Nàng ta ham hư vinh, sĩ diện hơn người, nay gấp rút muốn gả vào Thẩm gia, chẳng qua là nhắm vào thân phận Quốc công phủ và địa vị đích tử của Thẩm tam công tử mà thôi.

Với thân phận thứ nữ của Hầu phủ, có thể trèo lên một cửa hôn nhân như vậy, đúng là phúc phận lớn lao.

Nhưng nếu có một kẻ gia thế hiển hách hơn, thân phận cao quý hơn, lại để mắt đến nàng thì sao?

Trước khi định liệu kẻ vong ân phản chủ này, ta sớm đã cùng Thẩm phu nhân âm thầm sắp đặt.

Thẩm phu nhân hiến kế cho ta, nói nàng có một vị biểu chất xa nhà, nhà nghèo nhưng mặt mũi khôi ngô, giỏi lấy lòng nữ nhân.

Sáng hôm sau, thiệp mời từ Thẩm gia được đưa tới Hầu phủ, mời chúng ta mùng tám cùng đến chùa Mai Hoa dâng hương.

Vương Phù Loan hai tay nâng thiệp, cười rạng rỡ như hoa.

Ba ngày sau, đến chùa Mai Hoa.

Thẩm phu nhân đích thân ra đón, ánh mắt đảo qua người Vương Phù Loan, tán thưởng cười nói:

“Đây là Phù Loan phải không? Quả nhiên càng lớn càng xinh đẹp rạng ngời.”

Vương Phù Loan thẹn thùng cúi người hành lễ, nhưng ánh mắt lại đảo quanh bốn phía, rõ là đang tìm bóng dáng Thẩm Trác Nhiên.

Sau vài câu hàn huyên, Thẩm phu nhân liền cười nói:

“Ta và mẫu thân con có chút việc cần bàn. Trác Nhiên ca ca của con đang ngắm cảnh tại lương đình sau núi, hai đứa trẻ tuổi, cùng đi dạo một chút cũng tốt.”

Nghe lời ấy xong, Vương Phù Loan mừng rỡ như điên, vội vã chạy ngay về phía sau núi.

Chúng ta lễ Phật mãi đến xế chiều mới xong, trên đường hồi phủ, Vương Phù Loan luôn trong trạng thái thất thần, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên vẫn còn chìm đắm trong “duyên phận” đã được an bài.

Ta nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng đã lặng lẽ sắp xếp nước cờ tiếp theo.

Nửa tháng sau đó, mượn cớ tiêu sầu, Vương Phù Loan liên tục ra vào Hầu phủ.

Lần nào cũng son phấn lộng lẫy, xiêm y diêm dúa, thần sắc đầy xuân ý đắc ý.

Tới khi ta chủ động nhắc đến chuyện hôn sự với Thẩm gia, nàng lại chần chừ do dự.

“Mẫu thân… nữ nhi… không muốn… gả cho công tử Thẩm gia nữa…”

Giọng nàng run rẩy, ánh mắt dao động.

“Thưa mẫu thân! Hôm đến chùa Mai Hoa, nữ nhi… nữ nhi đã gặp được một vị quý nhân!”

Ta giả vờ kinh ngạc, “Chuyện gì vậy?”

Nàng ta vừa vò khăn vừa kích động nói:

“Là Thế tử điện hạ của phủ Ninh Vương từ Tây Bắc tới! Người… người nói với nữ nhi là nhất kiến khuynh tâm…”

Sắc mặt ta lập tức trầm xuống, quát khẽ:

“Vớ vẩn! Con đường đường là một tiểu thư đã có hôn ước, lại dám vọng tưởng điều ấy?”

Vương Phù Loan vội vàng dậm chân, trong mắt đầy vẻ khát cầu.

“Mẫu thân! Thế tử nói sẽ đợi nữ nhi lui hôn! Người còn nói, nguyện cưới nữ nhi làm chính thất!”

Ta nghiêm giọng, ánh mắt thẳng tắp nhìn nàng:

“Con có biết chuyện này là trọng đại thế nào chăng?”

Nàng “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, khẩn thiết cầu xin:

“Nữ nhi xin mẫu thân tác thành! Công tử Thẩm gia chẳng qua chỉ là đích tử Hầu phủ, sao có thể sánh với tôn quý của vương gia?”

Ta thở dài một hơi.

“Thôi được, con đứng dậy trước đi, chuyện này… để ta suy nghĩ.”

Thấy ta có vẻ do dự, mấy ngày sau, Vương Phù Loan bắt đầu không ngừng ở bên tai ta thì thầm dụ dỗ.

Hết lần này đến lần khác nói về sự cao quý hiển hách của phủ Ninh Vương, lại kể về tình thâm ý nặng mà Thế tử dành cho nàng, mềm mỏng có, cứng rắn có, cầu xin ta giải trừ hôn ước với Thẩm gia.

Cuối cùng, ta giả vờ mềm lòng vì lời khẩn thiết của nàng, chủ động mời Thẩm phu nhân tới phủ, giải trừ hôn sự.

Tam công tử Thẩm gia bị từ hôn, đau lòng thất vọng, chẳng bao lâu liền xin một chức vụ ở xa, rời kinh đi nhậm chức.

Không còn hôn ước trói buộc, Vương Phù Loan càng thêm công khai lui tới cùng Thế tử phủ Ninh Vương.

Thế nhưng chẳng bao lâu, Thế tử lại tỏ vẻ ưu phiền, nói với Vương Phù Loan rằng trong phủ có ý định lựa chọn một tiểu thư đích xuất cao môn khác làm thế tử phi.

Vương Phù Loan vốn xem ngôi vị vương phi là vật trong tay, lập tức hoảng loạn.

Đúng lúc ấy, Thế tử lại nói: phụ vương mẫu phi đều tuổi cao, trong phủ con cháu lại thưa thớt, nếu nàng có thể mang thai trước, tất sẽ được thành toàn.

Vương Phù Loan mù quáng vì vinh hoa, cuối cùng cũng để mặc Thế tử chiếm đoạt thân thể.

09

Gần đây, Vương Phù Loan luôn uể oải, thường lấy cớ không khỏe để tránh vấn an sáng tối.

Sáng nay, nàng sắc mặt trắng bệch đến thỉnh an, vừa ngồi xuống đã vội đưa tay che miệng, nôn khan từng hồi.

Dù đã sớm biết sự tình, ta vẫn giả vờ không hay, bày ra vẻ mặt lo lắng:

“Phù Loan con sao vậy? Có cần mời đại phu tới xem một chút không?”

Nàng vội vàng lắc đầu xua tay:

“Không, không cần đâu… Nữ nhi tối qua bị nhiễm lạnh mà thôi.”

“Thật sao? Vậy con nên bảo thái y kê thuốc, uống cho sớm lành, đừng để lâu sinh chuyện.”

Ta nắm tay nàng, giọng nói ôn hòa, vẻ mặt quan tâm vô cùng.

“Sắp tới là giỗ đầu của phụ thân con rồi. Giờ trong phủ trên dưới đều trông cậy vào ta, bận rộn hết thảy, ta còn muốn con đỡ đần một tay.”

“Nhưng… nhưng con chưa từng học qua mấy việc ấy…”

Nàng có phần lúng túng.

“Sợ gì chứ? Sau này con cũng phải gả làm chủ mẫu, quản gia trông phủ, những việc này sớm muộn cũng phải học thôi.”

Ta dịu dàng khuyên nhủ, chẳng để nàng có cơ hội thoái thác.

Ngày giỗ đầu của Vương Tước, là một đại sự trong họ Vương, tộc nhân trên dưới đều sẽ tụ họp đông đủ.

Nếu ngay lúc ấy, Vương Phù Loan để lộ chuyện chưa gả đã mang thai… mới thật là nhục đến tận tổ tông.

Hôm đó, khi ta và nàng đang cùng các nữ quyến trong tộc bàn bạc tại hoa sảnh, nàng vừa uống một ngụm trà ô mai, lập tức bụm miệng nôn oẹ không ngừng.