[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Thời Dịch Thanh nhìn Bạch Vi Ninh đang khóc nước mắt đầm đìa, không thể tin nổi:
“Tại sao… tại sao cô lại làm như vậy? Cô có biết suốt thời gian qua…”
Mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt thất vọng.
Còn Bạch Vi Ninh, trong cơn sợ hãi cực độ, cũng nhận ra bản thân đã buột miệng thừa nhận tất cả.
Cô ta vội nắm lấy vạt áo bà Bạch:
“Ba mẹ, vì con sợ bị đuổi khỏi nhà… nên mới nói dối như vậy.”
“Vi Ninh, con hồ đồ quá rồi!” – Bà Bạch đau lòng đến run rẩy, “Ba mẹ nuôi con hơn mười năm nay, sao có thể vứt bỏ con được chứ!”
“Là con sai rồi… con không nên nói dối, không nên nghi ngờ tình yêu của ba mẹ…”
Bạch Vi Ninh khóc đến hoa lê đẫm mưa, còn chưa nói hết lời thì đã hoàn toàn ngất xỉu.
Cả đám người lại rơi vào cảnh hỗn loạn.
Không ai còn nhớ tới Tống Tuế Hoan vẫn còn đang trong phòng mổ.
Cô đứng sau cánh cửa, qua khe hở lặng lẽ quan sát cả gia đình đang “đoàn tụ yêu thương”, đáy mắt lạnh như băng.
Cô nhếch môi cười: “Rất nhanh thôi, các người sẽ không thể tiếp tục yêu nhau được nữa.”
Vì cảm xúc dao động quá lớn và mất máu quá nhiều, Bạch Vi Ninh đã ngất xỉu.
Nhát dao của Tống Tuế Hoan, chỉ thiếu hai milimét nữa là có thể rạch toạc bụng, để lộ ra quả thận đỏ tươi bên trong.
Không ai tin rằng nhát dao ấy là do Tống Tuế Hoan ra tay. Mọi người đều cho rằng Bạch Vi Ninh bị hoảng loạn vì phẫu thuật nên nói năng linh tinh.
Để bù đắp cho Tống Tuế Hoan, Sau khi cô xuất viện, ba mẹ nhà họ Bạch đã đón cô về lại biệt thự Bạch gia.
Thậm chí còn chuyển nhượng 5% cổ phần tập đoàn Bạch thị dưới tên Bạch Vi Ninh cho cô.
Còn Bạch Vi Ninh, sau khi về nhà chỉ bị ba mẹ cấm túc vài ngày, xử lý qua loa rồi bỏ qua.
Trong biệt thự Bạch gia, Tống Tuế Hoan đứng trước gương trang điểm trong phòng ngủ lớn nhất tầng hai.
Căn phòng này vốn thuộc về Bạch Vi Ninh, nhưng giờ lại là của cô – thiên kim danh chính ngôn thuận.
Cô dùng đôi tay thon dài, chậm rãi vẽ lại lông mày mình,phải của “Tống Tuế Hoan” trước đây.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tống Tuế Hoan hơi nhíu mày, ra mở cửa.
Chỉ thấy Hạ Dục Xuyên đang đứng trước cửa, tay bưng một đĩa thịt vải đã được bóc vỏ sẵn.
“Anh tới đây làm gì?” – Tống Tuế Hoan mím môi.
Từ sau ca phẫu thuật hôm đó, cô đã từ chối gặp Hạ Dục Xuyên và Thời Dịch Thanh.
Không ngờ hôm nay anh ta lại một mình tìm đến.
Ánh mắt Hạ Dục Xuyên đầy hối lỗi.
Anh đưa đĩa vải trắng muốt ra trước, giọng trầm thấp: “Chuyện phẫu thuật hôm đó… Anh không ngờ là Bạch Vi Ninh giở trò, để em phải chịu khổ nhiều như vậy. Là lỗi của anh.”
“Đây là vải anh tự tay bóc, rất ngọt. Anh nghĩ em sẽ thích.”
Tống Tuế Hoan nhìn anh từ trên xuống dưới, không có động tác gì.
“Em bị dị ứng với vải.” – Giọng cô lạnh nhạt.
Hạ Dục Xuyên sững người, lúng túng định thu tay lại, thì Tống Tuế Hoan bất ngờ cầm một quả lên, đưa vào miệng.
“Nhưng vì là anh bóc… nên em thích.” – Cô khẽ nhếch môi cười.
Hạ Dục Xuyên ngẩn ngơ nhìn cô, như thể có điều gì đó vừa trỗi dậy trong lòng.
Tống Tuế Hoan ánh mắt thoáng hiện vẻ giễu cợt, thở dài, giả vờ như uất ức: “Chuyện đó qua rồi. Sau này anh và Vi Ninh hãy sống tốt với nhau, chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Nói xong, cô định lui vào phòng.
Hạ Dục Xuyên vội vàng chặn cửa, những quả vải trắng tròn lăn đầy đất.
Anh gấp gáp: “Tuế Hoan! Anh tới đây là để hủy hôn với Vi Ninh!”
“Anh đã nói rồi, người anh thích từ đầu đến cuối… là em!”
Tống Tuế Hoan khựng lại, khóe mắt lướt qua tà váy nơi góc cầu thang, Mắt đảo nhẹ: “Vậy… còn cô ấy thì sao?”
Hạ Dục Xuyên im lặng vài giây rồi nói: “Sẽ có người bảo vệ cô ấy. Nhưng em thì không ai bảo vệ cả. Tuế Hoan, từ giờ để anh che chở cho em!”
Tống Tuế Hoan trong lòng chỉ thấy mỉa mai, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, chỉ giả vờ khó xử: “Chuyện này… em phải hỏi ý ba mẹ đã.”
Hạ Dục Xuyên như nhìn thấy hy vọng, lập tức vui mừng: “Anh sẽ lo! Em chờ tin anh!”
Nói xong, anh quay người chạy đi trong vội vã.
Chờ đến khi bóng Hạ Dục Xuyên khuất hẳn, Tống Tuế Hoan khoanh tay, tựa người vào khung cửa: “Bữa tiệc đính hôn mà em mơ ước hình như sắp đổ bể rồi đấy.”
Lúc này, Bạch Vi Ninh mới từ sau góc tường bước ra.
Cô ta trừng mắt nhìn Tống Tuế Hoan, vết thương ở hông vẫn còn đau nhói.
Người phụ nữ trước mặt đang dần dần cướp đi tất cả những gì cô ta từng có. Lửa giận và hận thù trong lòng như thiêu đốt.
“Tống Tuế Hoan! Đừng vội đắc ý! Rồi sẽ có ngày tao đuổi mày ra khỏi Bạch gia một lần nữa!”
Tống Tuế Hoan không tức giận, chỉ cười nhàn nhạt: “Cô biết cha mẹ ruột của mình là người thế nào không?”
Bạch Vi Ninh cảnh giác lùi lại một bước. “Mày lại muốn nói gì nữa?”
“Bọn họ vừa ngu ngốc lại vừa độc ác, thích bám vào người khác để hút máu, nhưng lại chẳng biết mình đang hút gì.” – Tống Tuế Hoan từng bước tiến lại gần Bạch Vi Ninh.
“Cô chẳng khác gì bọn họ, chỉ là một con sâu bọ thối tha trong cống rãnh mục nát.”
Cô càng tiến gần, Bạch Vi Ninh lại càng lùi bước, nỗi sợ bị đè ép trong phòng phẫu thuật ngày hôm đó một lần nữa trào dâng.
Cho đến khi bước hụt một bậc.
Bạch Vi Ninh hét lên một tiếng, lăn nhào xuống cầu thang, trán va mạnh vào lan can thạch cao trắng toát.
Tống Tuế Hoan đứng trên tầng hai, từ trên cao nhìn xuống.
Cô cười nói: “Không phải cô thích tranh giành sao? Tôi đã đặc biệt tìm vài người đến để tranh giành với cô thật đàng hoàng đấy, đừng để tôi thất vọng nhé.”
“Cô… có ý gì?” – Bạch Vi Ninh ôm lấy vết thương trên đầu, cảm giác bất an lan khắp cơ thể.
Nhưng Tống Tuế Hoan không trả lời, chỉ khẽ mấp máy môi: “Chúc cô may mắn.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Bạch Vi Ninh ngồi bệt ở chiếu nghỉ cầu thang, đầu đau nhức như búa bổ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tống Tuế Hoan, cô nghiến răng, giận dữ lẩm bẩm: “Tống Tuế Hoan! Tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!”
Cô không xử lý vết thương mà đến trước cửa phòng sách, điều chỉnh lại cảm xúc.
Viền mắt rưng rưng, cô định dùng lại chiêu cũ để lấy lòng cha mẹ.
Thế nhưng, khi đẩy cửa bước vào—
Cảnh tượng trước mắt khiến nước mắt cô lập tức đông cứng trên gương mặt.
Chỉ thấy trong phòng sách có sáu, bảy người lạ mặt. Có người trạc tuổi cô, có người còn mặc đồng phục trung học, thậm chí có đứa trẻ chỉ năm, sáu tuổi, ngơ ngác nắm tay anh chị lớn hơn.