Hai mắt bà đỏ hoe sưng vù. “Bác đến đây làm gì vậy?” – Tống Tuế Hoan giả vờ ngạc nhiên hỏi.
Bạch mẫu cười gượng: “Mẹ chỉ đến xem con thế nào.”
Bà đưa ly sữa cho Tống Tuế Hoan, kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa.
Ánh mắt lướt lên lướt xuống đánh giá cô, trong mắt có phần áy náy, nhưng không quá nhiều.
“Tuế Hoan à, mẹ không biết con về nhà lại chịu nhiều khổ sở như vậy, sao con không nói với mẹ?”
Tống Tuế Hoan mỉm cười.
Nếu không phải cô đã hiểu rõ tính cách của Bạch mẫu, biết được bà ta yêu chiều Bạch Vi
Ninh đến mức nào, Có lẽ cô thực sự sẽ tin bà ấy cảm thấy áy náy và đến vì quan tâm.
Cô nhấp một ngụm sữa, vị ngọt mượt lan tỏa khắp khoang miệng, khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng:
“Mọi chuyện đã qua rồi, giờ những kẻ từng làm tổn thương con đều đã bị trừng phạt, con cũng không còn sợ nữa.”
Nghe đến đây, nước mắt Bạch mẫu lại bắt đầu rơi, giọng nghẹn ngào: “Vi Ninh nó hồ đồ quá… Trước giờ nó không như vậy, không biết bị kích động thế nào mà lại làm ra chuyện dại dột thế này!”
Tống Tuế Hoan bình thản đáp: “Có lẽ là vì con trở về, khiến cô ta quá sợ hãi.”
Bạch mẫu nhìn cô, đồng tử lóe sáng, cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự: “Tuế Hoan, con hãy tha cho Vi Ninh đi, mẹ cầu xin con có được không?”
Tống Tuế Hoan đặt ly sữa xuống, nhìn chằm chằm bà rất lâu mà không nói gì.
Thấy cô không đáp lại, Bạch mẫu liền “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt cô.
Bà ta khóc lóc thảm thiết: “Mẹ biết chuyện này đối với con là quá bất công, nhưng mà Vi Ninh nó…”
Đến cả nói tiếp cũng nghẹn ngào không nổi.
Tống Tuế Hoan nhìn bà quỳ gối trước mặt mình rất lâu, cuối cùng mới đưa tay đỡ bà dậy.
Cô làm ra vẻ khó xử:
“Mẹ à, không phải con không tha cho Vi Ninh. Con biết mẹ không nỡ, dù gì cô ấy cũng đã ở bên mẹ hơn hai mươi năm.”
“Những chuyện này con vốn định chôn giấu mãi trong lòng, không ngờ lại bị người ta lôi ra.”
Cô thở dài:
“Nhưng sự việc này ầm ĩ quá rồi… Con cũng bất lực thôi.”
Bạch mẫu siết chặt tay cô: “Tuế Hoan, con giúp nó đi mà. Nó từ nhỏ đã không chịu khổ bao giờ, sao có thể sống trong tù được chứ!”
“Con đi cầu xin ba con, cầu xin thiếu gia nhà họ Hạ, nhà họ Thời, nhờ họ giúp đưa Vi Ninh ra ngoài được không?”
Tống Tuế Hoan cau mày, vẻ mặt như đang nghĩ cho bà: “Nếu họ chịu giúp, con sẵn lòng đi cầu xin. Nhưng mẹ cũng biết, xưa nay họ chẳng mấy thiện cảm với con.”
Bạch mẫu hoàn toàn rơi vào bế tắc, nhưng bà ta không thể trơ mắt nhìn đứa con gái được nuôi dạy suốt hai mươi năm bị hủy hoại tương lai.
Bà cúi đầu bất lực: “Vậy phải làm sao bây giờ…”
Tống Tuế Hoan đổi giọng: “Nhưng, nếu có người đứng ra nhận hết tội thì Vi Ninh sẽ không phải ở tù nữa.”
“Mẹ có cách à?” – Bạch mẫu như thấy ánh sáng hy vọng.
Tống Tuế Hoan cười thần bí: “Cái tên đầu gấu mà Vi Ninh sai đi tấn công con, vì sợ bị đi tù nên đổ hết tội lên người Vi Ninh.”
“Mà con hẻm nơi con bị thương lại không có camera, lời khai của hắn vẫn đang được điều tra xác minh.”
“Nếu như trước khi cảnh sát tìm được bằng chứng mà hắn đổi lời khai, đứng ra nhận hết mọi tội lỗi thì…”
Bạch mẫu siết chặt tay cô hơn, nuốt nước bọt: “Mẹ… mẹ phải đi đâu tìm hắn đây? Ba con giờ không cho mẹ ra khỏi nhà…”
Tống Tuế Hoan liếc mắt nhìn ra cửa: “Mẹ, đừng lo… Người đó chẳng phải đang ở ngay trước mắt chúng ta sao?”
Tống Tuế Hoan tựa vào lan can tầng hai, ánh mắt dõi xuống dưới tầng – nơi một màn kịch đang diễn ra.
Phòng khách rộng lớn. Người giúp việc đang quỳ gối trước mặt Bạch mẫu, hoảng hốt túm lấy vạt váy bà:
“Phu nhân, không được đâu ạ! Con trai tôi không thể đứng ra nhận tội thay!”
“Nó bị tiểu thư Vi Ninh sai khiến, sao có thể để nó gánh hết tội lỗi được? Nếu làm vậy, cuộc đời nó coi như chấm hết!”
Bạch mẫu tức giận đá văng người giúp việc, ánh mắt đầy phẫn nộ: “Chính tay nó ra tay, người bị thương là con gái ruột của tôi, mà ngồi tù lại là đứa con gái khác sao?”
“Nó thì chẳng sao cả, cô thấy vậy có hợp lý không?!”
Người giúp việc ngã lăn ra đất, gào khóc rồi lại bò tới: “Phu nhân! Xin bà hãy tha cho con trai tôi! Tôi chỉ có một đứa con trai thôi mà!”
Bà ta không có chồng, chỉ có một đứa con trai duy nhất, bà tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn con mình phải ngồi tù cả đời!
Tống Tuế Hoan cứ thế chống cằm, khóe miệng khẽ cong lên, thản nhiên xem màn kịch chó cắn chó đang diễn ra.
Bạch mẫu giận đến phát điên: “Con bà là con, con gái tôi thì không phải sao?”
“Nếu không phải con bà ăn nói bậy bạ trong tù, thì Vi Ninh của tôi sao có thể bị bắt vào đồn cảnh sát?”
Bà ta giáng một cái tát mạnh vào mặt người giúp việc, giọng đầy đe dọa: “Bà đã nhận được bao nhiêu lợi lộc từ nhà họ Bạch, trong lòng bà tự biết rõ.”
“Nếu Vi Ninh của tôi không thể nguyên vẹn bước ra khỏi trại giam, thì bà cũng đi theo nó vào đó đi! Còn cả con trai bà nữa, có khi cả đời này bà cũng chẳng được gặp lại nó đâu!”
“Bà biết tôi có thủ đoạn thế nào mà, cho bà một ngày để suy nghĩ.”
Nhìn thấy Bạch phu nhân hiền lành ngày xưa nay lật mặt, người giúp việc cũng sững người tại chỗ.
Bà ta hiểu rõ, chuyện này mình không thể từ chối, chỉ có thể chấp nhận.
Chấp nhận, con trai bà ta có lẽ vẫn còn đường sống. Nhưng nếu từ chối, cả nhà họ chỉ có một con đường chết.
Vài ngày sau.
Con trai người giúp việc đã đứng ra nhận hết mọi tội lỗi.