CHƯƠNG 10

Truyện: Gương Kỵ Tình

Tác giả: 1 ngày làm cổ thần

Trong tay ai cũng cầm một tờ giấy báo cáo.

Cha cô ngồi phía sau bàn trà, mặt nặng như chì, đang hút thuốc không ngừng. Còn mẹ cô thì ngồi bên cạnh, tay che mặt, nức nở.

Thấy Bạch Vi Ninh bước vào với vết thương trên đầu, Mẹ cô lập tức chạy đến, trên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng vẫn còn hằn nguyên dấu bàn tay đỏ ửng.

“Vi Ninh, con vào đây làm gì vậy? Đầu con bị sao thế này?” – mẹ cô hỏi.

Nhưng Bạch Vi Ninh không còn tâm trí để kể khổ, cô túm lấy tay mẹ, cảm giác bất an càng lúc càng lan rộng: “Mẹ, họ là ai? Sao lại ở trong nhà mình? Ai đã đánh mẹ vậy?”

Nghe cô hỏi, cảm xúc vừa được dằn xuống của mẹ cô lại vỡ òa: “Con hỏi ba con đi! Những người này là ai, con tự mà hỏi ông ta!”

Bạch Vi Ninh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó sai sai. Cô cố nặn ra một nụ cười: “Ba… họ là ai?”

Cha cô chỉ im lặng hút thuốc liên tục.

Lúc này, cậu thanh niên có vẻ lớn tuổi nhất trong nhóm tiến lên một bước, tự giới thiệu: “Em là Vi Ninh đúng không? Anh tên là Giang Tế Lễ, là anh cùng cha khác mẹ với em. Đây là các em trai, em gái của em.”

Những người còn lại đồng loạt cúi đầu: “Chào chị gái.”

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên trong đầu.

Bạch Vi Ninh cảm thấy như sét đánh ngang tai.

Cô không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm những người xa lạ trong phòng, rồi quay sang nhìn cha đang im lặng.

“Ba… những lời anh ta nói… là thật sao?”

Giang Tế Lễ ngẩng đầu, mỉm cười: “Tất nhiên là thật rồi. Tụi anh đều đã có giấy giám định huyết thống.”

“Cậu câm miệng cho tôi! Ở đây chưa tới lượt cậu lên tiếng!” – Bạch Vi Ninh mắt đỏ bừng, không kìm được hét lên với đám con riêng.

Nhưng Giang Tế Lễ không hề sợ hãi.

Anh ta nhếch môi: “Cô chỉ là một đứa giả mạo, còn bày đặt lên mặt ở đây? Em gái Tuế Hoan của tôi còn chưa nói gì, cô lấy tư cách gì mà quát nạt tôi?”

“Ít nhất trong người tôi vẫn chảy dòng máu nhà họ Bạch. Còn cô thì sao?”

Bạch Vi Ninh tức đến run rẩy toàn thân, nhưng từng lời anh ta nói đều là sự thật.

Giờ cô mới hiểu câu nói của Tống Tuế Hoan về việc “tìm người tranh giành” có ý gì.

Mẹ cô vội kéo cô ra phía sau che chắn, giọng nghẹn ngào: “Vi Ninh là đứa con do tôi một tay nuôi lớn. Cho dù nó không có dòng máu Bạch gia, thì nó vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Bạch!”

“Còn mấy người các ngươi là cái thá gì?”

Giang Tế Lễ còn định nói thêm gì đó thì—

“Đủ rồi!” – cha cô đập mạnh tay xuống bàn, mặt trầm như nước.

“Họ là con tôi. Tôi đã quyết định rồi, họ sẽ ở lại sống trong nhà này.”

“Tập đoàn lớn như Bạch thị, chẳng lẽ lại không nuôi nổi mấy đứa con ruột của mình?”

Đám trẻ lập tức vui mừng hớn hở.

Bạch mẫu hoàn toàn mất hết sức lực, ngồi bệt xuống đất.

Bạch Vi Ninh đỏ mắt chạy ra khỏi thư phòng.

Và rồi thấy Tống Tuế Hoan đang tựa vào lan can tầng hai, nheo mắt cười nhàn nhạt nhìn cô.

Cô bước nhanh tới.

Siết chặt nắm tay: “Tất cả bọn họ đều do cô sắp đặt! Cô muốn dùng họ để đối phó tôi à? Đừng mơ!”

Tống Tuế Hoan chống một tay lên má: “Bọn họ đều là huyết mạch thật sự của nhà họ Bạch đấy.”

“Nghe nói, trong những năm qua, các tình nhân bên ngoài của Bạch tổng đủ để ở kín một tòa cao ốc, còn mấy đứa trẻ này chỉ là mấy đứa được ông ta yêu quý nhất.”

“Cô không phải là Tống Tuế Hoan! Cô ấy không thông minh như vậy!” – Bạch Vi Ninh trừng mắt nhìn thẳng vào cô.

Tống Tuế Hoan không trả lời ngay.

Một lúc sau, cô vỗ tay một cái: “Thông minh thật, nhưng vẫn chưa đủ.”

“Tôi chính là Tống Tuế Hoan – là người đã bị cô và bọn họ liên thủ giết chết ở một không gian khác.”

Ánh mắt Tống Tuế Hoan nhìn thẳng vào Bạch Vi Ninh, lúc này tất cả hận thù với Bạch Vi Ninh, với cả nhà họ Bạch đều cuồn cuộn hiện lên.

Cô là oán linh, cô cũng là Tống Tuế Hoan.

Là Tống Tuế Hoan kiếp trước bị giết thảm trong phòng phẫu thuật, chết dưới tay Bạch Vi Ninh.

Vì hận thù và đau đớn chất ngất, linh hồn cô không thể siêu thoát, không chịu luân hồi, phiêu bạt nơi thế gian suốt trăm năm!

Cho đến khi địa phủ không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cho cô một cơ hội để làm lại từ đầu.

Bánh xe thời gian quay lại, mọi người đều có thể bắt đầu lại từ đầu.

Chỉ có cô là không thể.

Bọn họ nói: “Chỉ cần có người tình nguyện hiến thân xác, ngươi sẽ có thể sống lại.”

Cô nghĩ, người thích hợp nhất… chẳng phải chính là bản thân mình ở thời không này sao?

Để tránh cho chính mình lặp lại bi kịch, cô đã dùng mọi cách dụ dỗ Tống Tuế Hoan của hiện tại.

Cuối cùng, ngay khoảnh khắc cận kề cái chết, cô đã thành công.

Cô được tái sinh, tái sinh trong chính cơ thể của mình.

Cô thậm chí có thể đích thân trả thù, kéo tất cả bọn giả nhân giả nghĩa đó xuống địa ngục.

Và người đầu tiên cô muốn xử lý – chính là Bạch Vi Ninh!

Ánh mắt cô như một con rắn độc trong bóng tối, trườn qua sống lưng Bạch Vi Ninh, khiến cô rùng mình không rét mà run.

Tống Tuế Hoan lại giấu đi hận ý trong đáy mắt.