Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Anh ta đứng ngoài phòng bảo vệ hét lớn, bị bảo vệ chặn lại không cho vào: “Xin em cho anh một cơ hội!”
Tiểu Vũ vừa nghe thấy giọng ba liền lập tức trốn ra sau lưng tôi, tay con nắm chặt lấy gấu áo: “Mẹ ơi, con không muốn gặp ba…”
Tôi bình tĩnh gọi điện cho ban quản lý tòa nhà: “Trước cổng khu có người quấy rối cư dân, làm ơn xử lý ngay.”
Chu Hạo bị vài bảo vệ kéo đi, miệng vẫn không ngừng gọi tên tôi và Tiểu Vũ, giọng khàn như bị giấy nhám cọ qua.
“Biến đi!”
Tôi gào lên từ cửa sổ tầng trên: “Anh còn mặt mũi nào đến tìm chúng tôi nữa?!”
Tối hôm đó, điện thoại tôi liên tục rung lên, toàn là tin nhắn từ Chu Hạo:
“Tuyết, xin em, cho anh một cơ hội…” “Tiểu Vũ, ba thật sự rất nhớ con…”
“Anh đã cắt đứt mọi quan hệ với Tô Nguyệt rồi, cô ta lừa anh, Tiểu Viễn căn bản không phải con anh…”
“Anh sẵn sàng chuyển toàn bộ tài sản cho em và Tiểu Vũ, chỉ xin hai mẹ con tha thứ cho anh…”
Tôi đánh dấu tất cả tin nhắn là thư rác, rồi tắt nguồn điện thoại.
Sáng hôm sau, mẹ tôi đi chợ về, mặt nặng trĩu: “Con à, tên Chu Hạo ngồi chầu chực trước cổng khu cả đêm, trên tay cầm tấm bảng ghi: ‘Tôi sai rồi, xin hãy tha thứ’.”
Tôi bật cười lạnh: “Kệ anh ta, chỉ cần không bén mảng đến gần mẹ con mình là được.”
Hai ngày sau, tôi đưa Tiểu Vũ đến trường, vừa đến cổng, liền thấy Chu Hạo đứng đó, tay cầm món đồ chơi Transformer mà Tiểu Vũ thích nhất.
Tiểu Vũ nhìn thấy anh ta liền rụt ngay vào sau lưng tôi: “Mẹ ơi, con không muốn đi học nữa…”
Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm con vào lòng: “Bé con, đừng sợ, mẹ ở đây rồi. Con vào lớp đi, mẹ sẽ xử lý chuyện này.”
Tiểu Vũ gật đầu, dưới sự động viên của tôi, bước vào cổng trường, trước khi đi còn quay lại nhìn Chu Hạo một cái, trong mắt đầy sợ hãi và thất vọng.
Tôi bước đến trước mặt Chu Hạo, lạnh lùng nói: “Anh tưởng cầm một món đồ chơi là có thể mua lại trái tim con trai mình sao?”
Chu Hạo quỳ xuống đất, mắt đỏ hoe:”Tuyết, anh biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.
Tô Nguyệt đã bị cảnh sát bắt, kết quả giám định DNA cũng có rồi — Tiểu Viễn hoàn toàn không phải con anh…”
“Ồ?”
Tôi cười lạnh, “Vậy là lúc trước, vì đứa con hoang của người khác, anh đã bỏ rơi con ruột của mình? Buồn cười thật!”
“Anh bị lừa!”
Chu Hạo khóc không thành tiếng, “Anh tưởng Tiểu Viễn thật sự bị bệnh, thật sự cần phẫu thuật… Anh không ngờ Tô Nguyệt lại dám bịa cả chuyện đó…”
“Vậy thì sao?”
Tôi nhìn anh ta từ trên cao, “Dù là lừa gạt hay là sự thật, cũng không thể thay đổi lựa chọn ngày đó của anh. Anh đã chọn bỏ rơi Tiểu Vũ — đó là sự thật.”
“Anh biết sai rồi…” Giọng Chu Hạo khàn đặc, “Anh đã giúp cảnh sát thu thập đầy đủ chứng cứ Tô Nguyệt lừa đảo, cô ta sẽ bị xử phạt nặng.
Còn Tiểu Viễn, anh đã đưa vào viện phúc lợi… Giờ anh chỉ muốn bù đắp lại cho em và Tiểu Vũ…”
Tôi cười lạnh, cắt lời: “Bù đắp? Dựa vào đâu?
Vì cuối cùng anh cũng phát hiện ra mình bị lừa?
Vì anh đưa con đàn bà kia vào tù?
Vì anh tiện tay vứt một đứa trẻ gọi anh là ba vào viện mồ côi?”
“Không phải vậy…”
Chu Hạo vội vàng giải thích, “Anh đã quyên góp một số tiền lớn cho viện, đảm bảo Tiểu Viễn được chăm sóc tốt nhất…”
“Đủ rồi!”
Tôi quát lớn, “Anh biết điều khiến tôi kinh tởm nhất là gì không?
Không phải chuyện anh ngoại tình, không phải chuyện anh đưa tiền cho nhân tình, mà là việc anh có thể thản nhiên bỏ rơi một đứa trẻ gọi anh là ba!
Điều đó chứng tỏ gì?
Chứng tỏ trong lòng anh, trẻ con chưa bao giờ là quan trọng nhất!
Hôm nay anh có thể vứt bỏ Tiểu Viễn, thì ngày mai, anh cũng sẽ vứt bỏ Tiểu Vũ thôi!”
Chu Hạo ngồi bệt xuống đất, nước mắt rơi như mưa: “Tuyết… anh thực sự biết sai rồi… xin em cho anh một cơ hội…”
Tôi quay người bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Tỉnh lại đi, giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”
Ngày hôm sau, tôi vừa đến công ty, lễ tân liền thông báo có người tìm tôi.
Tôi bước ra thì thấy Chu Hạo đang đứng đó, tay cầm một bó hồng lớn và một chiếc hộp sang trọng.
“Ly Tuyết,” Anh ta tiều tụy, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: “Hôm nay là kỷ niệm 13 năm ngày mình quen nhau, em còn nhớ không?”
Tôi cau mày: “Anh đến công ty tôi làm gì?”
“Anh muốn tặng em một bất ngờ,” Chu Hạo cẩn thận đưa chiếc hộp ra: “Mở ra xem đi.”
Tôi miễn cưỡng nhận lấy, mở ra nhìn — bên trong là đơn ly hôn và một giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà.
“Đây là căn nhà chúng ta từng sống,” Chu Hạo nói, giọng hơi run: “Anh đã chuyển quyền sở hữu sang tên em và Tiểu Vũ rồi.
Cổ phần công ty, anh cũng chuyển một nửa cho em.
Đơn ly hôn, anh đã ký xong.
Toàn bộ tài sản đều để lại cho hai mẹ con, anh chỉ xin một điều kiện — được quyền đến thăm Tiểu Vũ…”