Tôi bế Tiểu Vũ lên, vòng qua đám đông, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Chu Hạo: “Tiểu Vũ! Ba ở đây! Ba nhớ con lắm!”

Tiểu Vũ run rẩy, siết chặt lấy áo tôi: “Mẹ ơi, con không muốn gặp ba…”

Tôi ôm con chặt hơn, đau lòng nói: “Không sao, mẹ đưa con về nhà.”

Vừa định rời đi, Chu Hạo bất ngờ lao tới, nắm lấy tay tôi: “Tuyết, anh xin em, cho anh nói vài câu với Tiểu Vũ… chỉ vài câu thôi…”

Tôi quát lớn: “Buông ra!”

Các phụ huynh xung quanh đều dừng lại theo dõi, có người lấy điện thoại ra quay, có người xì xào bàn tán.

Tiểu Vũ sợ đến mức khóc òa lên, Chu Hạo vẫn không buông tha.

Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên bước đến, đẩy mạnh Chu Hạo ra: “Thưa anh, xin hãy tôn trọng ý muốn của mẹ con họ.”

Chu Hạo tức giận trừng mắt: “Liên quan gì đến anh? Nó là con tôi!”

“Phải, là con anh,” người đàn ông bình tĩnh đáp, “Nhưng rõ ràng anh đang quấy rối họ. Nếu anh còn không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Chu Hạo còn định cãi, mấy phụ huynh khác cũng bước tới, chỉ trích hành động của anh ta làm trẻ con hoảng sợ.

Bị áp lực từ mọi phía, Chu Hạo cuối cùng cũng bỏ đi, nhưng trước khi đi còn để lại một câu: “Tuyết, anh sẽ không từ bỏ. Tiểu Vũ là đứa con duy nhất của anh…”

Người đàn ông giúp đỡ tôi lịch sự tự giới thiệu: “Chào chị, tôi là thầy Lâm, giáo viên tư vấn tâm lý của trường.”

Tôi cảm ơn, nhưng thầy Lâm lắc đầu: “Không cần cảm ơn, bảo vệ học sinh là trách nhiệm của tôi. Tôi thấy bé bị hoảng, cần tôi hỗ trợ không?”

Tiểu Vũ nép sau lưng tôi, rụt rè nhìn thầy Lâm.

Thầy Lâm ngồi xuống, nhìn ngang tầm với Tiểu Vũ: “Con có thấy sợ không?”

Tiểu Vũ khẽ gật đầu, lí nhí: “Dạ, con không muốn gặp ba…”

Thầy Lâm dịu dàng nói: “Không sao cả. Con có quyền lựa chọn, gặp hoặc không gặp bất kỳ ai – kể cả ba.”

Tiểu Vũ dường như dịu đi đôi chút, rụt rè hỏi: “Thật vậy ạ? Nếu con không gặp ba, con có phải là đứa bé xấu không?”

“Không đâu,” thầy Lâm quả quyết, “Con là một đứa trẻ rất dũng cảm và ngoan.”

Tôi cảm động đến mức suýt rơi nước mắt. Sau khi cảm ơn thầy Lâm, tôi đưa Tiểu Vũ về nhà.

Hôm sau, tôi nhận được email từ Chu Hạo, đính kèm là chẩn đoán tâm lý cho thấy anh ta đang điều trị, hy vọng có thể trở thành người cha và người chồng tốt hơn.

Cuối thư là dòng chữ: “Tuyết, anh không mong em tha thứ, chỉ xin một cơ hội để bù đắp, dù chỉ là đứng từ xa nhìn Tiểu Vũ…”

Tôi không trả lời. Chỉ lặng lẽ xóa thư.

Tối hôm đó, Tiểu Vũ bất ngờ hỏi tôi: “Mẹ ơi, nếu ba thật sự thay đổi, mình có tha thứ cho ba không?”

Tôi sững lại, rồi hỏi ngược: “Con muốn tha thứ cho ba à?”

Tiểu Vũ cúi đầu, lí nhí: “Con không biết… Thỉnh thoảng con nhớ ba, nhưng cứ nghĩ tới việc ba chọn đứa bé khác mà không chọn con, con lại thấy rất buồn…”

Tôi ôm con vào lòng: “Con yêu, tha thứ không phải điều gì bắt buộc, mà là thứ xuất phát từ trái tim.

Nếu một ngày nào đó, vết thương trong con không còn đau nữa, con sẽ tự biết liệu có thể tha thứ hay không.”

Tiểu Vũ gật đầu, vẻ mặt có phần nhẹ nhõm.

Thời gian trôi đi, những lần “làm phiền” từ Chu Hạo và bố mẹ anh ta dần ít lại.

Họ dường như cũng hiểu ra: ép buộc chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn.

Thay vào đó là khoản chu cấp hàng tháng gửi đúng hạn, số tiền vượt xa mức tòa quy định, và những cuốn sách, tài liệu học tập Tiểu Vũ thích.

Một ngày sau giờ tan học, Tiểu Vũ mang về một phong bì, bên trong là thư do Chu Hạo gửi.

“Con có muốn mẹ xem không?” Tôi hỏi nhẹ nhàng.

Tiểu Vũ do dự rồi gật đầu: “Là thư gửi cho con mà.”

Thằng bé mở thư, bên trong chỉ có vài dòng ngắn ngủi:

“Tiểu Vũ:

Ba biết mình đã phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng ba thật lòng yêu con.

Nếu con không muốn gặp ba, ba sẽ tôn trọng.

Ba sẽ luôn chờ, chờ đến ngày con sẵn lòng gặp ba.

Yêu con mãi mãi – Ba.”

Tiểu Vũ đọc xong, lặng lẽ gấp lại rồi bỏ vào phong bì, không nói gì.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Con có muốn trả lời không?”

Tiểu Vũ lắc đầu: “Không muốn… Nhưng con cũng không muốn vứt thư này đi.”

Tôi gật đầu, dịu dàng nói: “Vậy cất lại nhé.

Khi nào con sẵn sàng thì quyết định cũng chưa muộn.”

Nửa năm sau, tôi và Chu Hạo hoàn tất thủ tục ly hôn.

Ngày ly hôn, anh ta đứng trước cổng tòa án, từ xa nhìn tôi, mắt đầy hối hận và tuyệt vọng.

“Ly Tuyết,” anh gọi tôi lại, “Anh biết em sẽ không tha thứ, nhưng xin em hãy tin rằng, anh thật sự rất yêu Tiểu Vũ.”

Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh: “Chu Hạo, yêu không phải là lời nói, mà là hành động.

Nếu anh thật sự yêu Tiểu Vũ, hãy cho thằng bé thời gian và không gian, để chính nó quyết định có tha thứ hay không.”

Chu Hạo gật đầu, nước mắt lặng lẽ rơi: “Anh sẽ đợi… dù bao lâu đi nữa…”

Bước ra khỏi tòa án, tôi hít một hơi thật sâu, như trút được gánh nặng ngàn cân.

Về đến nhà, Tiểu Vũ dường như cảm nhận được điều gì đó, liền hỏi: “Mẹ ơi, mẹ và ba chia tay thật rồi hả?”

Tôi gật đầu: “Ừ, con yêu. Từ giờ chỉ còn hai mẹ con mình nương tựa nhau thôi.”

Tiểu Vũ im lặng một lúc, rồi bỗng nói: “Mẹ ơi, con nghĩ tụi mình sẽ sống rất tốt, vì tụi mình còn có nhau.”

Tôi ôm chặt con vào lòng, lòng đầy kiên định:

Phải, mẹ con mình sẽ sống rất tốt, vì chúng ta hiểu thế nào là tình yêu thật sự — là đặt người kia lên hàng đầu, không phản bội, không buông tay.