- Trang chủ
- GIẢ LÀM TÂN NƯƠNG
- Chương 8
Chương 8
Truyện: GIẢ LÀM TÂN NƯƠNG
Tác giả: Bơ không cần đường edit
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Cố Mặc Hàn biết chuyện, liền chẳng còn cố kỵ gì nữa, thẳng tay ra đòn với Thất hoàng tử.
Sau khi xử lý xong, chàng phò cử Cửu hoàng tử kế vị.
Vị tân quân này tuổi còn nhỏ, chỉ tám tuổi, nên Cố Mặc Hàn an bài vài vị trọng thần làm phụ chính, rồi tự mình thoái chức Nhiếp chính vương, lĩnh một tước phong, rút lui khỏi vòng xoáy quyền lực.
Trấn nhỏ nơi chúng ta đang sống, chính là đất phong của chàng.
“Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, nay ta chỉ là một kẻ an nhàn nhàn tản, còn phải dựa vào phu nhân nuôi nấng đó.”
Ta đảo mắt, hừ nhẹ. Tin lời chàng thì ta đúng là ngốc đến hết thuốc chữa.
Thẩm Bác Lương, sau khi biết được phụ thân vẫn luôn âm thầm bảo hộ, thậm chí tiệc sinh thần của Mặc phủ mỗi năm đều vì mình mà tổ chức, lòng vô cùng cảm động.
Nhưng sự cảm động ấy chẳng kéo dài bao lâu, bởi hình tượng nghiêm phụ của Cố Mặc Hàn ngày một hiển lộ.
Mỗi ngày học chữ luyện võ, buổi tối rấm rứt chui vào chăn, mỏi rã rời nước mắt ròng ròng.
Chỉ đành đợi đệ đệ hoặc muội muội ra đời, mới mong có người cùng chia sớt… “tình yêu nặng gánh” từ phụ thân.
26
Lần này ta có thai, Cố Mặc Hàn khẩn trương đến cực điểm.
Ngày trước mang thai Thẩm Bác Lương, chàng bỏ lỡ gần hết quãng thời gian, lần này xử lý xong chính vụ liền cấp tốc hồi trấn, muốn ở bên ta chờ đón hài tử chào đời.
Chàng nói, điều gì đã lỡ, nhất định phải bù đắp cho trọn.
Hài tử lần này rất ngoan, ta cũng nhọc nhằn ít hơn lần trước.
Sau một trận đau đớn thấu tim gan, đứa trẻ cất tiếng khóc đầu tiên.
Cố Mặc Hàn vẫn luôn ở bên ta, dịu dàng lau mồ hôi trên trán ta.
“Chúc mừng vương gia, vương phi! Hỉ đắc thiên kim!”
Chàng nhẹ nhàng đón lấy đứa nhỏ từ tay bà đỡ, đặt bên cạnh ta. Tuy mặt mũi còn nhăn nheo, nhưng nét đáng yêu đã hiện rõ.
Ta bật cười khẽ:
“Phen này thì Thẩm Bác Lương được giải thoát rồi, rốt cuộc cũng có người chia lửa ánh mắt của nghiêm phụ rồi.”
Cố Mặc Hàn nâng bàn tay bé xíu của hài tử, giọng đầy vui mừng:
“Tất nhiên, ta sẽ đối đãi công bằng. Cho nàng ấy năm năm yên vui như ca ca, đến khi lớn rồi, thứ gì cần học vẫn phải học đủ.”
Ha ha ha… ta dường như đã nhìn thấy cảnh năm năm sau, lại có một đứa bé con bĩu môi gào khóc vì không muốn viết chữ luyện võ.
Chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt.
(Hết)