Quay lại chương 1 :

Ngay sau đó, mấy người nữa cũng ập vào, cùng nhau giằng co quyết liệt với hắc y nhân.

Thím Lưu vẫn đứng chắn phía trước ta và con, tay không ngừng vung đánh, đẩy lùi bất kỳ ai dám tiếp cận.

Không bao lâu, tất cả hắc y nhân đều bị khống chế. Quản sự Vương cố ý để lại vài tên sống sót, sau đó dẫn họ đi không biết về đâu.

Ta nhìn thím Lưu và quản sự Vương – những người vừa dễ dàng chế phục hắc y nhân – lòng dấy lên nghi hoặc lớn lao.

“Các ngươi… chẳng phải nên giải thích cho ta biết chuyện này rốt cuộc là thế nào rồi sao?”

20

Thế nhưng, ta lại chẳng nhận được lời giải thích nào thỏa đáng.

Thím Lưu và quản sự Vương đều như muốn nói rồi lại thôi:

“Chưởng quầy, chúng ta không phải người xấu, bọn ta ở cạnh người chỉ để bảo vệ người cùng tiểu công tử.”

Dẫu bọn họ không nói rõ, ta cũng đoán ra bảy tám phần.

Kẻ có thể phái người làm đến mức này, chỉ e cũng chỉ có Cố Mặc Hàn mà thôi.

Vậy hôm say rượu gặp được chàng, chẳng phải là mộng, mà là thực.

Ta đưa tay khẽ vuốt nơi bụng hơi nhô lên – vậy thì đứa nhỏ này, quả nhiên là của Cố Mặc Hàn, không phải “đến trong mộng”, mà là chân chân thật thật.

Ta vốn tưởng mình đã trốn thoát khỏi kinh thành, rời xa khỏi Cố Mặc Hàn.

Nào ngờ, người vẫn luôn âm thầm ở gần bên.

“Vậy người ấy hiện đang nơi đâu?”

Thím Lưu và quản sự Vương đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng đã biết ta đã hiểu hết mọi chuyện.

“Kinh thành có biến, chủ tử đã hồi cung rồi. Nếu phu nhân có điều muốn biết, chi bằng đợi chủ tử hồi lai, người sẽ đích thân giải bày.”

Thẩm Bác Lương chớp đôi mắt tròn, chẳng hiểu gì những lời chúng ta đang nói.

Ta ôm lấy con vào lòng, im lặng mà siết chặt lấy thân hình nhỏ ấy.

21

Không rõ kinh thành có việc chi cấp bách, đến khi Cố Mặc Hàn trở lại thì đã là một tháng sau.

Buổi trưa mùa hạ nóng nực, khi ấy ta đang ngồi nơi hành lang phe phẩy quạt, nhìn thím Lưu và quản sự Vương bận rộn trong sân.

Chàng xuất hiện đúng vào lúc đó – thân hình cao lớn, dáng vẻ vẫn y như trong ký ức, cũng giống hệt đêm hôm ấy.

Ánh mắt chàng đảo quanh người ta, nhưng lại chẳng dám tiến thêm một bước.

“Đã đến thì vào đi.”

Thím Lưu và quản sự Vương thấy chàng đến liền khẽ gật đầu, rồi rời khỏi tiểu viện, để lại chỉ hai người bọn ta đối mặt.

Chàng chậm rãi bước tới, nhẹ nắm lấy tay ta.

“Nhớ ta chăng?”

Nhiệt độ nơi tay Cố Mặc Hàn vẫn như xưa – mát lạnh dễ chịu. Mùa hạ năm nào ta cũng thích nép bên chàng.

Lúc này cũng thế, bàn tay đang nắm khiến lòng ta dịu đi đôi phần.

Thấy ta không đáp, chàng liền tự nói:

“Ta nhớ nàng.”

“Vậy… giờ ta có thể biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?”

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

22

Đúng như ta dự liệu – sau khi ta tới trấn nhỏ này, mọi nhất cử nhất động đều chẳng thoát khỏi mắt chàng.

Hoặc có lẽ ngay từ khi ta bắt đầu trốn chạy, đã bị theo dõi sát sao.

Ta vẫn tự cho rằng kế hoạch mình lập ra vô cùng hoàn hảo, không kẽ hở.

Thế mà Cố Mặc Hàn lại rất nhanh đã phát hiện điều bất thường, lập tức phái người truy tìm tung tích ta…

Kể từ khi ta an cư nơi trấn nhỏ này, chàng liền phái người âm thầm bảo hộ quanh ta.

Đợi đến khi kinh thành mọi sự yên ổn, chàng cũng đích thân tới đây, lấy danh nghĩa là người của Mặc phủ.

“Vậy chàng đã sớm biết thân phận của thiếp rồi sao?”