- Trang chủ
- Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
- Chương 69: Hành trình sương mù
Chương 69: Hành trình sương mù
Truyện: Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
Tác giả: Đặc Mễ Mễ
- Chương 1: [Học Viện Dị Chủng]
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30: Phán quyết cuối cùng
- Chương 31: Kỳ thi kết thúc
- Chương 32: Làm quen học viện
- Chương 33: Lời hứa của mười người
- Chương 34: [Đảo Chú Dữ]. Chương 34
- Chương 35: Cây máu và quỷ cục
- Chương 36: Bông hoa dị chủng
- Chương 37: Bóng ma xác sống
- Chương 38: Căn cứ an toàn
- Chương 39: Phản sát cực hạn
- Chương 40: Quy tắc bất tử
- Chương 41: Hang động đen
- Chương 42: Vọng tưởng tai họa
- Chương 43: Quái vật dị hoá
- Chương 44: Bướm đẫm máu
- Chương 45: Huyết Ma Gào Thét
- Chương 46: Thu hoạch hoàn hảo
- Chương 47: Điểm tăng điên cuồng
- Chương 48: Con trai Thánh Vu
- Chương 49: Đen tối mê hoặc
- Chương 50: Thao túng sau màn
- Chương 51: Liên minh thí sinh
- Chương 52: Xúc tu bóng tối
- Chương 53: Huyết hoa điêu tàn
- Chương 54: Kế hoạch Khải Huyền
- Chương 55: Cây tai ương
- Chương 56: Văn minh biến hoá
- Chương 57: Phá cục
- Chương 58: Mệnh lệnh tối cao
- Chương 59: Chữa bệnh
- Chương 60: Thanh tẩy toàn đảo
- Chương 61: Kỳ thi kết thúc
- Chương 62: Quyền lợi của người chiến thắng
- Chương 63: Lựa chọn vận mệnh
- Chương 64: Vương tử ốc sên
- Chương 65: Một đêm phất lên
- Chương 66: Song đao Tội Ái
- Chương 67: Chợ giao dịch
- Chương 68: Tân nương đồ tể
- Chương 69: Hành trình sương mù
- Chương 70: [Bệnh viện tâm thần Vụ Sơn]: Chương 70
- Chương 71: Bệnh viện kinh sợ
- Chương 72: Thời gian đen
- Chương 73: Kinh hồn
- Chương 74: Quỷ thủ trong sương mù
- Chương 75: Chuông tang đêm khuya
- Chương 76: Thông báo tử vong
- Chương 77: Hy vọng hầu như không còn
- Chương 78: Kiến hôi
- Chương 79: Bác sĩ ma quỷ
- Chương 80: Sương mù mạnh hơn
- Chương 81: Nụ cười khát máu
- Chương 82: Ảo tưởng hư vọng
- Chương 83: Ngụy trang trí mạng
- Chương 84: Bẫy thời gian
- Chương 85: Quỷ đầu truy mạng
- Chương 86: Trò chơi sa bàn
- Chương 87: Livestream giết chóc
- Chương 88: Quạ đen và cá
- Chương 89: Kết cục cuối cùng
- Chương 90: Vĩnh viễn sa đoạ
- Chương 91: Người là thức ăn chăn nuôi
- Chương 92: Lời nói dối vô tội
- Chương 93: Giả thiết hoàn mỹ
- Chương 94: Mặt nạ Nhân Cách
- Chương 95: Gallery tuyệt vọng
- Chương 96: Tang lễ khóc lóc
- Chương 97: Hai con thỏ
- Chương 98: Máu phun như suối
- Chương 99: Động viên trước cuộc chiến
- Chương 100: Cầu cứu tử vong
- Chương 101: Vĩnh Dạ Bình Minh
- Chương 102: Bọ cạp độc đoạt mệnh
- Chương 103: Ngọn lửa bất diệt
- Chương 104: Móc câu sinh mệnh
- Chương 105: Trái tim rách nát
- Chương 106: Bách Minh chết
- Chương 107: Thần hàng ngày
- Chương 108: Sóng to gió lớn
- Chương 109: Nhân cách giả dối
- Chương 110: Chân tướng cuối cùng
- Chương 111: Kỳ thi kết thúc
- Chương 112: Kết toán thành tích
- Chương 113: Thành phố Vô Tội
- Chương 114: Tình yêu thuần khiết
- Chương 115: Kiểm kê thu hoạch
- Chương 116: Tử linh tinh túy
- Chương 117: Ánh trăng và xà
- Chương 118: Giấu trời qua biển
- Chương 119: Thành lập công hội
- Chương 120: Nữ vu Tarot
- Chương 121: Tử linh thế thân
- Chương 122: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 123: [Chuyến tàu ma quái]: Chương 123
- Chương 124: Thiếu nữ váy trắng
- Chương 125: Khu nhà kinh dị
- Chương 126: Mắt ngoài cửa sổ
- Chương 127: Đưa lưng về phía bức tranh
- Chương 128: Tâm nguyện của cậu
- Chương 129: Ác mộng sâu
- Chương 130: Ngọn lửa ác quỷ
- Chương 131: Hoa hồng trói thân
- Chương 132: Huyết dịch thuần trắng
- Chương 133: Đi không tiếng động
- Chương 134: Huyết Dịch tai ương
- Chương 135: Học viện có biến
- Chương 136: Chuyện xưa phủ bụi
- Chương 137: [Truyện Cổ Sa Đọa]: Chương 137
- Chương 138: Săn thú ăn thịt
- Chương 139: Khúc bi ai tử vong
- Chương 140: Ba chiếc chìa khóa
- Chương 141: Con Mắt Xoáy Nước
- Chương 142: Thiếu nữ nhân ngư
- Chương 143: Chìa khoá rơi xuống
- Chương 144: Hội Thánh Hắc Ám
- Chương 145: Hoa hồng ác ma
- Chương 146: Vương quốc Hoa Hồng
- Chương 147: Bóng ma của quốc gia
- Chương 148: Khu rừng Hắc Ám
- Chương 149: Tranh đoạt vương vị
- Chương 150: Dân Vực Sâu
- Chương 151: Bóng dáng hải quái
- Chương 152: Xương tay Tu La
- Chương 153: Chuyện xưa từ ngàn năm
- Chương 154: Máu bẩn
- Chương 155: [Thị trấn Cổ Tích]: Chương 155
- Chương 156: Thị trấn kỳ lạ
- Chương 157: Bữa tiệc chào đón
- Chương 158: Người dân cuối cùng
- Chương 159: Màn đêm buông xuống
- Chương 160: Thời gian cuối cùng
- Chương 161: Bậc thang vô tận
- Chương 162: Gác chuông phía trên
- Chương 163: Hoa hồng nhuốm máu
- Chương 164: Sinh tử một đường
- Chương 165: Ba mươi năm trước
- Chương 166: Cộng sự tốt nhất
- Chương 167: Lằn ranh sinh tử
- Chương 168: Chân tướng đẫm máu
- Chương 169: Liều mạng thăng cấp
- Chương 170: Thù lao của Hung
- Chương 171: Bí mật búp bê
- Chương 172: Thuốc giải độc
- Chương 173: Thần linh đã chết
- Chương 174: Cảnh cáo trí mạng
- Chương 175: [Trại giam dị chủng]: Chương 175
- Chương 176: Gã hề đỏ
- Chương 177: Trò chơi trên tàu
- Chương 178: Kéo búa bao
- Chương 179: Hứa hẹn sinh tử (1)
- Chương 179-2: Hứa hẹn sinh tử (2)
- Chương 180-1: Chân tướng cuối cùng (1)
- Chương 180-2: Chân tướng cuối cùng (2)
- Chương 181-1: Đại kết cục (1)
- Chương 181-2: Đại kết cục (1)
- Chương 182: Đại kết cục (2)
- Chương 183: Đại kết cục (3)
- Chương 184: Ngoại truyện: Hôn lễ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Hai tiếng sau, Tiêu Tịch đặt lọ dược tề trong tay xuống, khẽ xoa thái dương.
Ngay trước mặt hắn, hơn mười lọ thuốc chứa dịch thể xanh biếc đã được xếp gọn gàng.
【Tên đạo cụ: Ánh sáng Thần Mộc】
Loại hình: Tiêu hao
Cấp bậc: Sơ cấp
Hiệu quả: Sau khi uống, trong vòng ba giây sẽ khôi phục 40% HP của thí sinh. Đồng thời mức độ dị hóa tăng 4%, cộng dồn một tầng [Cuồng loạn]. Nếu tiếp tục uống trong vòng ba giờ, hiệu quả hồi phục HP sẽ suy giảm, mức độ dị hóa tăng cao, và mỗi lần uống đều sẽ cộng dồn thêm [Cuồng loạn].
Ghi chú: Ngừng sử dụng sáu giờ, mức độ dị hóa dần dần trở về trạng thái ban đầu.
Mô tả: Hãy cân nhắc tình trạng tinh thần trước khi sử dụng — Lời cảnh báo từ nhà chế tạo.
Giá bán: 600 điểm huyết tinh.】
Ánh sáng Thần Mộc rõ ràng có tác dụng phụ không nhỏ, nên hệ thống mới xếp nó vào hạng sơ cấp. Nếu xét theo hiệu quả hồi phục 40% HP, lẽ ra nó phải được coi là đạo cụ trung cấp.
Phần mô tả và giá cả đều do chính Tiêu Tịch tự ghi chú. Giá bán mà hắn đặt ra so với các loại dược tề tương đương không hề đắt đỏ. Nguyên liệu chế tạo một lọ chỉ tốn 120 điểm huyết tinh, nếu bán ra với giá 600 điểm, hắn sẽ thu về 480 điểm lợi nhuận mỗi chai. Miễn là có thể bán hết số hàng này.
Trong quá trình điều chế Ánh sáng Thần Mộc, nghề Dược Sư của Tiêu Tịch đã tăng từ Lv1 lên Lv2.
Tuy nhiên, khi hắn lấy ra bản công thức cải tiến của dịch tăng tốc dị hoá, hệ thống lại nhắc nhở rằng cấp bậc nghề nghiệp chưa đủ, vẫn không thể hoàn thiện công thức này. Hắn chỉ có thể tạm gác lại.
Có lẽ phải đợi đến khi nghề Dược Sư đạt Lv3 hoặc Lv4, hắn mới có thể tiếp tục nghiên cứu.
Tổng cộng, Tiêu Tịch đã điều chế được 16 lọ Ánh sáng Thần Mộc, trong đó giữ lại 6 lọ cho bản thân, 10 lọ còn lại thì để ill mang ra chợ giao dịch bán với giá 600 điểm huyết tinh mỗi lọ. Với thân phận hiện tại, ill tương đương với triệu hoán vật của Tiêu Tịch, chỉ là không có thực thể mà thôi. Vì vậy, trong học viện, nó vẫn được hưởng một số quyền lợi giống thí sinh.
Không ngờ rằng thuốc bán chạy đến mức đáng sợ.
Tại một nơi như học viện, nơi mà các thí sinh luôn phải bước đi trên lưỡi dao, sống chết chỉ trong gang tấc, chẳng ai bận tâm đ ến tác dụng phụ. Hơn nữa, chỉ cần không uống quá liều, Ánh sáng Thần Mộc gần như không gây ảnh hưởng nghiêm trọng. Thậm chí, thuốc được săn đón đến mức điên cuồng. Sau khi ill bán hết 10 lọ, hàng loạt thí sinh vẫn vây quanh y, nhiệt tình dò hỏi xem có còn hàng tồn kho không. Có kẻ thậm chí sẵn sàng mua với giá 1.000 điểm huyết tinh một lọ.
Trước những ánh mắt tham lam, ill chỉ hơi cúi đầu, mỉm cười dịu dàng như thường lệ:
"Xin lỗi, điều này còn tùy vào tâm trạng của chủ nhân tôi."
---
---
Mặt trời rực rỡ trên bờ biển, ánh nắng len qua khe rèm cửa, tràn vào phòng. Mùi hoa bách hợp nhàn nhạt hòa quyện với vị mằn mặn của biển, lan tỏa khắp không gian.
Trên chiếc giường mềm mại, hai người đàn ông đang quấn lấy nhau.
Người tóc trắng như một đứa trẻ, tựa đầu lên vai người bên dưới. Nhưng vì thân hình hắn cao lớn hơn nhiều, nên nhìn thế nào cũng giống như hắn đang ôm đối phương vào lòng.
Hơi thở khẽ phả lên xương quai xanh của Tiêu Tịch, mang theo hơi ấm và độ ẩm lành lạnh. Chăn mền lộn xộn quấn quanh hai người như một con rắn, trong khi rèm cửa che ánh sáng rất tốt, khiến ban ngày cũng có vẻ tĩnh lặng như đêm khuya. Chỉ có một chút ánh sáng rò rỉ từ kẽ hở, chiếu rọi cảnh tượng bên trong.
Tiêu Tịch khẽ chớp mắt, từ từ tỉnh dậy, một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo.
"Anh ơi, buổi sáng tốt lành~"
Thiếu niên tóc trắng đã tỉnh dậy trước đó, nhưng vẫn còn ngái ngủ, trong đôi mắt màu đỏ rực phủ một lớp mơ hồ. Cậu rúc vào cổ Tiêu Tịch, như một con thú nhỏ, hai tay vòng qua eo đối phương, sau đó dịu dàng hôn lên má hắn.
"Hôn chào buổi sáng."
"Chào."
Tiêu Tịch ngồi dậy, cổ áo ngủ hơi mở rộng, để lộ bờ vai gầy trắng nõn. Trọng Bạch vô thức dán mắt vào làn da lộ ra ấy, cho đến khi một bàn tay thon dài kéo vạt áo lại, cậu mới hoàn hồn.
"Nhìn cái gì?"
Tiêu Tịch khẽ véo vành tai cậu.
Trong mắt hắn, Trọng Bạch chỉ là một đứa trẻ. Dù cho cơ thể đã trưởng thành, nhưng bản chất vẫn là một đứa nhỏ, nên hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
"Anh trai đẹp thật đấy."
Người đàn ông tóc trắng chống cằm, chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt chứa đầy nét ngây thơ.
Sau khi rời khỏi trường thi sinh tử, Tiêu Tịch mất một thời gian để thích nghi với cuộc sống hiện thực. Bữa sáng và bữa trưa đều do hắn tự nấu. Buổi sáng, hắn đi siêu thị gần nhà, mua đồ dùng sinh hoạt. Lần chuyển nhà trước quá gấp, nên nhiều thứ vẫn còn thiếu sót.
Mùa hè đang đến gần, ánh nắng trên bờ biển đặc biệt gay gắt.
Trước khi ra ngoài, Tiêu Tịch cẩn thận bôi kem chống nắng lên mặt Trọng Bạch. Bên ngoài, cậu nhóc đào hố, tỉ mỉ chôn hạt giống hoa xuống đất.
Tiêu Tịch nằm trên ghế dài, tận hưởng luồng khí mát lạnh từ điều hòa, lặng lẽ quan sát Trọng Bạch từ nhà kính bằng kính trong suốt.
Bất chợt, trên TV, bản tin thời sự cắt ngang chương trình đang phát sóng.
Gần đây, liên tiếp có nhiều nam thanh niên mất tích vào nửa đêm. Cảnh sát điều tra, nhưng tại hiện trường, chỉ tìm thấy móng tay và tóc của nạn nhân.
Tính đến nay, hơn mười người đã mất tích. Cảnh sát cảnh báo mọi người không nên ra ngoài vào lúc nửa đêm.
"Em có sợ không?" Tiêu Tịch hỏi.
"Không sợ, vì em biết anh trai sẽ bảo vệ em."
Trọng Bạch cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
"Không ai có thể bảo vệ em cả đời." Tiêu Tịch trầm giọng nói.
Câu nói đó chạm đến một số ký ức của Tiêu Tịch, dường như có ai đó đã từng nói với hắn.
"Em phải nhớ, người có thể bảo vệ em, chỉ có chính em mà thôi.
Em không cần tình yêu, không cần lòng thương hại, không cần những cảm xúc dư thừa.
Kể cả khi xung quanh toàn là sói, hổ, báo, kể cả khi tất cả mọi người đều phản bội em, em cũng phải một mình bước tiếp."
Ánh mắt Tiêu Tịch thoáng trầm xuống. Thầy hắn từng nói với hắn những lời này. Hắn vậy mà lại vô thức nói ra. Gần đây, mỗi khi nhìn Trọng Bạch, hắn luôn nhớ đến thầy của mình.
Thầy đã dạy hắn rất nhiều thứ, nhưng cũng luôn cố ý giữ khoảng cách với hắn.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Đó là một số lạ, hắn chưa từng lưu lại.
Tiêu Tịch nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy. Hắn lo rằng đó là chuyện liên quan đến bệnh viện trước đây. Là một bác sĩ, hắn có thói quen bắt máy vào bất cứ thời điểm nào, bất cứ nơi đâu.
"Anh Tiêu! Anh Tiêu! Cuối cùng anh cũng chịu nghe máy rồi! Em cảm động quá trời luôn á! Trước đó em gửi cho anh cả đống tin nhắn mà anh chẳng thèm để ý gì hết, làm em buồn muốn chết luôn! Nhưng mà, giờ anh đã chịu nghe máy rồi, nghĩa là trong lòng anh vẫn có em đúng không?!"
"Thôi được rồi! Vì anh nể tình nghe máy nên em tha lỗi cho anh đấy! Đúng rồi! Anh sắp tham gia kỳ thi thăng cấp đúng không? Là kỳ thi đầu tiên vào tối nay nhỉ?! Em biết ngay mà! Em đoán đúng rồi chứ gì?!"
Giọng nói đối phương nhiệt tình đến mức quá mức, vừa mở miệng đã là một tràng dài không ngừng. Giọng nói này, nghe quen quá.
Tiêu Tịch đưa điện thoại ra xa khỏi tai một chút.
Hắn liếc nhìn Trọng Bạch vẫn đang chơi đùa bên ngoài, xác định rằng đối phương sẽ không nghe thấy cuộc trò chuyện này.
"Cậu lấy số của tôi từ đâu? Tôi không nhớ mình đã cho cậu số liên lạc."
"Khụ khụ khụ..."
Bên kia khụ sặc sụa.
"Em dùng một chút thủ thuật nhỏ, anh không cần để tâm đâu..."
"Thế cậu gọi tôi rốt cuộc là có chuyện gì?" Tiêu Tịch nhíu mày.
"Chuyện đó thì..."
Đối phương bỗng trở nên lúng túng.
"Anh Tiêu, đại ca, anh có muốn nhận một tên tay sai không? Em tự mang theo hợp đồng bán thân, ăn ít làm nhiều, lại còn không cần lương nữa chứ!"
---
---
Tối hôm đó, sau khi chìm vào giấc ngủ, Tiêu Tịch một lần nữa bước vào học viện.
Thông tin trên thẻ sinh viên của hắn đã thay đổi.
【Thẻ sinh viên
ID sinh viên: Chim báo tử
Mã số: 00000
Khóa: Năm nhất (Chờ tham gia kỳ thi thăng cấp năm hai)
Huy hiệu: 【Quà tặng của thiên tài】
Tín chỉ: 18
Chú vật: 【Ngọc Vô Tâm】, 【Hào quang người được yêu thích】, 【Sự cứu rỗi thuần khiết】, 【Tội Đao】, 【Ái Đao】, 【Cô dâu đen của gã đồ tể】, 【Chiếc nhẫn Ảo Mộng】
Công hội: Không
Nghề nghiệp: Dược sư
Giảng viên hướng dẫn: Tử Thần
Mức độ sức mạnh: 100%
Mức độ dị hóa: 36%
Khuynh hướng tính cách: Tà ác
Thiên phú cá nhân: Lời tỏ tình chân thành
Đánh giá của học viện: Mặc dù vậy, nhưng tốc độ ngày một mạnh lên của bạn hơi nhanh rồi đó?】
Cột chú vật chỉ hiển thị những chú vật mà học sinh đang trang bị, không hiển thị những món được cất trong tủ đồ cá nhân.
Hiện tại, số điểm huyết tinh còn lại của Tiêu Tịch chưa đến mười nghìn điểm. Nhưng trong tủ đồ của hắn, lại xuất hiện một chú vật súng ống mới. Đây là món đồ mà tối hôm qua, tại phiên đấu giá của Cán cân vĩnh hằng, hắn đã gần như tiêu sạch toàn bộ điểm huyết tinh để mua được.
Có được chú vật này, hắn càng tự tin hơn vào kỳ thi sắp tới.
【Có chọn tham gia kỳ thi 【Bệnh viện tâm thần Vụ Sơn】 không?】
Lưu ý: Đây là kỳ thi thăng cấp lên năm hai, nếu đạt tiêu chuẩn, sinh viên sẽ được thăng cấp thành sinh viên năm hai.
Tiêu Tịch bấm xác nhận.
【Chờ đợi sinh viên vào trường thi... Sinh viên đã vào chỗ: 3/8】
【Sinh viên đã vào chỗ: 8/8】
【ID sinh viên tham gia kỳ thi lần này: [Xạ Thủ], [Thao], [Chim báo tử], [Kẻ điều khiển rối], [Thủy Nguyệt], [Huyết Chu], [Người Sống Sót], [Bách Minh]】
【Đang lựa chọn giám thị cho kỳ thi lần này...】
【Đã chọn giám thị: Tử Thần.】
【Giám thị đã vào chỗ.】
Nhìn thấy cái ID giám thị này, Tiêu Tịch sững sờ trong giây lát. Cái ID này nghe quen quen... Có vẻ như, đây chính là giảng viên hướng dẫn của hắn?
Không ngờ tùy tiện chọn một kỳ thi thăng cấp cũng có thể gặp được hắn ta. Hắn rốt cuộc là may mắn, hay xui xẻo đây?
Ngay sau đó, trước mắt hắn tối sầm, hắn rời khỏi phòng cá nhân. Khi mở mắt ra một lần nữa, hắn phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc thuyền, con thuyền nhẹ nhàng lắc lư theo từng con sóng, bọt trắng vỗ vào thân tàu.
Xung quanh là biển cả xanh thẳm, trời cao xanh ngắt, mây trắng lững lờ, một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
"Anh—"
Đoạn Văn Chu ngồi ngay bên cạnh hắn, vừa mở mắt đã thấy hắn, vui vẻ muốn mở miệng chào hỏi. Nhưng khi Tiêu Tịch lạnh nhạt liếc một cái, cậu ta lập tức ngậm miệng, trở thành một mỹ nhân câm lặng.
"Ồ? Đây chẳng phải là thủ khoa kỳ thi tuyển chọn giảng viên, Chim báo tử sao? Lên năm hai nhanh vậy à?"
Một giọng nói cố ý tỏ vẻ đùa cợt vang lên.
Tiêu Tịch hơi nghiêng người, nhìn sang. Người vừa lên tiếng là một thanh niên đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ, đi dép lê, toát ra vẻ ngông nghênh bất cần.
Thấy Tiêu Tịch nhìn qua, đối phương còn huýt sáo về phía hắn.
"Tôi là Thủy Nguyệt."
Lúc này, tám người bọn họ đều đang ngồi trên ghế mềm trong khoang tàu. Tám người, năm nam ba nữ. Trong đó, Xạ Thủ, Người Sống Sót, Bách Minh đều là người quen từ kỳ thi tuyển chọn giáo viên trước.
"Chà chà, xem ra trong tám người chúng ta có không ít kẻ mạnh đây. Chỉ riêng những người trong top 10 kỳ thi giảng viên, ở đây đã có tận năm người! Vậy thử đoán xem, là chúng ta xui xẻo... Hay giám thị Tử Thần kia mới là kẻ xui xẻo đây?"
Thủy Nguyệt lại quay sang nhìn Xạ Thủ, người chỉ cao khoảng 1m30, rồi đưa tay xoa cằm.
"Hóa ra nhìn ngoài đời còn lùn hơn trên livestream nữa à?"
Thiếu nữ buộc hai bím tóc đen nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.
Sau đó, cô vòng khẩu súng bắn tỉa dài hơn cả chiều cao của mình qua ghế ngồi, chĩa thẳng vào đầu Thủy Nguyệt.
"Dám nói thêm một câu nữa, tôi bắn nát đầu anh đấy~"
"Ấy ấy! Đừng như vậy! Có gì từ từ nói, từ từ nói! Chúng ta đều là thí sinh, đâu phải kẻ thù của nhau. Biết đâu sau này còn phải hợp tác nữa đấy?"
Người lên tiếng là một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen, vội vã đứng ra hòa giải.
Tiêu Tịch lạnh lùng quan sát những thí sinh còn lại trong khoang tàu, không nói một lời.