- Trang chủ
- Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
- Chương 179-2: Hứa hẹn sinh tử (2)
Chương 179-2: Hứa hẹn sinh tử (2)
Truyện: Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
Tác giả: Đặc Mễ Mễ
- Chương 1: [Học Viện Dị Chủng]
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30: Phán quyết cuối cùng
- Chương 31: Kỳ thi kết thúc
- Chương 32: Làm quen học viện
- Chương 33: Lời hứa của mười người
- Chương 34: [Đảo Chú Dữ]. Chương 34
- Chương 35: Cây máu và quỷ cục
- Chương 36: Bông hoa dị chủng
- Chương 37: Bóng ma xác sống
- Chương 38: Căn cứ an toàn
- Chương 39: Phản sát cực hạn
- Chương 40: Quy tắc bất tử
- Chương 41: Hang động đen
- Chương 42: Vọng tưởng tai họa
- Chương 43: Quái vật dị hoá
- Chương 44: Bướm đẫm máu
- Chương 45: Huyết Ma Gào Thét
- Chương 46: Thu hoạch hoàn hảo
- Chương 47: Điểm tăng điên cuồng
- Chương 48: Con trai Thánh Vu
- Chương 49: Đen tối mê hoặc
- Chương 50: Thao túng sau màn
- Chương 51: Liên minh thí sinh
- Chương 52: Xúc tu bóng tối
- Chương 53: Huyết hoa điêu tàn
- Chương 54: Kế hoạch Khải Huyền
- Chương 55: Cây tai ương
- Chương 56: Văn minh biến hoá
- Chương 57: Phá cục
- Chương 58: Mệnh lệnh tối cao
- Chương 59: Chữa bệnh
- Chương 60: Thanh tẩy toàn đảo
- Chương 61: Kỳ thi kết thúc
- Chương 62: Quyền lợi của người chiến thắng
- Chương 63: Lựa chọn vận mệnh
- Chương 64: Vương tử ốc sên
- Chương 65: Một đêm phất lên
- Chương 66: Song đao Tội Ái
- Chương 67: Chợ giao dịch
- Chương 68: Tân nương đồ tể
- Chương 69: Hành trình sương mù
- Chương 70: [Bệnh viện tâm thần Vụ Sơn]: Chương 70
- Chương 71: Bệnh viện kinh sợ
- Chương 72: Thời gian đen
- Chương 73: Kinh hồn
- Chương 74: Quỷ thủ trong sương mù
- Chương 75: Chuông tang đêm khuya
- Chương 76: Thông báo tử vong
- Chương 77: Hy vọng hầu như không còn
- Chương 78: Kiến hôi
- Chương 79: Bác sĩ ma quỷ
- Chương 80: Sương mù mạnh hơn
- Chương 81: Nụ cười khát máu
- Chương 82: Ảo tưởng hư vọng
- Chương 83: Ngụy trang trí mạng
- Chương 84: Bẫy thời gian
- Chương 85: Quỷ đầu truy mạng
- Chương 86: Trò chơi sa bàn
- Chương 87: Livestream giết chóc
- Chương 88: Quạ đen và cá
- Chương 89: Kết cục cuối cùng
- Chương 90: Vĩnh viễn sa đoạ
- Chương 91: Người là thức ăn chăn nuôi
- Chương 92: Lời nói dối vô tội
- Chương 93: Giả thiết hoàn mỹ
- Chương 94: Mặt nạ Nhân Cách
- Chương 95: Gallery tuyệt vọng
- Chương 96: Tang lễ khóc lóc
- Chương 97: Hai con thỏ
- Chương 98: Máu phun như suối
- Chương 99: Động viên trước cuộc chiến
- Chương 100: Cầu cứu tử vong
- Chương 101: Vĩnh Dạ Bình Minh
- Chương 102: Bọ cạp độc đoạt mệnh
- Chương 103: Ngọn lửa bất diệt
- Chương 104: Móc câu sinh mệnh
- Chương 105: Trái tim rách nát
- Chương 106: Bách Minh chết
- Chương 107: Thần hàng ngày
- Chương 108: Sóng to gió lớn
- Chương 109: Nhân cách giả dối
- Chương 110: Chân tướng cuối cùng
- Chương 111: Kỳ thi kết thúc
- Chương 112: Kết toán thành tích
- Chương 113: Thành phố Vô Tội
- Chương 114: Tình yêu thuần khiết
- Chương 115: Kiểm kê thu hoạch
- Chương 116: Tử linh tinh túy
- Chương 117: Ánh trăng và xà
- Chương 118: Giấu trời qua biển
- Chương 119: Thành lập công hội
- Chương 120: Nữ vu Tarot
- Chương 121: Tử linh thế thân
- Chương 122: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 123: [Chuyến tàu ma quái]: Chương 123
- Chương 124: Thiếu nữ váy trắng
- Chương 125: Khu nhà kinh dị
- Chương 126: Mắt ngoài cửa sổ
- Chương 127: Đưa lưng về phía bức tranh
- Chương 128: Tâm nguyện của cậu
- Chương 129: Ác mộng sâu
- Chương 130: Ngọn lửa ác quỷ
- Chương 131: Hoa hồng trói thân
- Chương 132: Huyết dịch thuần trắng
- Chương 133: Đi không tiếng động
- Chương 134: Huyết Dịch tai ương
- Chương 135: Học viện có biến
- Chương 136: Chuyện xưa phủ bụi
- Chương 137: [Truyện Cổ Sa Đọa]: Chương 137
- Chương 138: Săn thú ăn thịt
- Chương 139: Khúc bi ai tử vong
- Chương 140: Ba chiếc chìa khóa
- Chương 141: Con Mắt Xoáy Nước
- Chương 142: Thiếu nữ nhân ngư
- Chương 143: Chìa khoá rơi xuống
- Chương 144: Hội Thánh Hắc Ám
- Chương 145: Hoa hồng ác ma
- Chương 146: Vương quốc Hoa Hồng
- Chương 147: Bóng ma của quốc gia
- Chương 148: Khu rừng Hắc Ám
- Chương 149: Tranh đoạt vương vị
- Chương 150: Dân Vực Sâu
- Chương 151: Bóng dáng hải quái
- Chương 152: Xương tay Tu La
- Chương 153: Chuyện xưa từ ngàn năm
- Chương 154: Máu bẩn
- Chương 155: [Thị trấn Cổ Tích]: Chương 155
- Chương 156: Thị trấn kỳ lạ
- Chương 157: Bữa tiệc chào đón
- Chương 158: Người dân cuối cùng
- Chương 159: Màn đêm buông xuống
- Chương 160: Thời gian cuối cùng
- Chương 161: Bậc thang vô tận
- Chương 162: Gác chuông phía trên
- Chương 163: Hoa hồng nhuốm máu
- Chương 164: Sinh tử một đường
- Chương 165: Ba mươi năm trước
- Chương 166: Cộng sự tốt nhất
- Chương 167: Lằn ranh sinh tử
- Chương 168: Chân tướng đẫm máu
- Chương 169: Liều mạng thăng cấp
- Chương 170: Thù lao của Hung
- Chương 171: Bí mật búp bê
- Chương 172: Thuốc giải độc
- Chương 173: Thần linh đã chết
- Chương 174: Cảnh cáo trí mạng
- Chương 175: [Trại giam dị chủng]: Chương 175
- Chương 176: Gã hề đỏ
- Chương 177: Trò chơi trên tàu
- Chương 178: Kéo búa bao
- Chương 179: Hứa hẹn sinh tử (1)
- Chương 179-2: Hứa hẹn sinh tử (2)
- Chương 180-1: Chân tướng cuối cùng (1)
- Chương 180-2: Chân tướng cuối cùng (2)
- Chương 181-1: Đại kết cục (1)
- Chương 181-2: Đại kết cục (1)
- Chương 182: Đại kết cục (2)
- Chương 183: Đại kết cục (3)
- Chương 184: Ngoại truyện: Hôn lễ
[Combo 5] Verity + Layla + Hồi ức vụn vỡ + Lời nói dối mùa hè + Cuộc tình vụng trộm - Colleen Hoover
Cả buổi chiều, Tiêu Tịch chỉ tiếp một bệnh nhân. Người này mắt đỏ ngầu, trên đầu hiển thị con số 3 đỏ rực. Khi tìm đến Tiêu Tịch, hắn ta cầm theo một con dao, toàn thân nhuốm máu.
Tiêu Tịch ngồi trên ghế, nghe tiếng gõ cửa thì ngẩng đầu nhìn lên. Hắn thấy một người trông như vừa bước ra từ hiện trường giết người đi vào phòng khám.
Vừa vào cửa, bệnh nhân đã quỳ sụp xuống, áp mặt vào đùi Tiêu Tịch.
Con dao trên tay hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng. Như thể vừa được giải thoát, hắn ta bật khóc.
“Bác sĩ, cứu tôi.”
Hắn ngước nhìn Tiêu Tịch, ánh mắt như đang tôn thờ một vị thần.
Tiêu Tịch vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ nhíu mày khi vết máu trên người bệnh nhân dính lên áo hắn. Nhưng với tư cách là một bác sĩ, hắn nhanh chóng kiềm chế cảm giác khó chịu ấy.
“Tôi đã giết hết bọn chúng rồi, bọn chúng không xứng đáng, chỉ có tôi, chỉ mình tôi, tôi là tốt nhất. Xin hãy chữa trị cho tôi, bác sĩ, chỉ có mình tôi thôi.
Cậu là của tôi, chỉ của mình tôi!”
Bệnh nhân lẩm bẩm liên tục, không rõ đang nói gì.
Tiêu Tịch định mở miệng thì một xúc tu đỏ như máu từ phía sau cửa vươn ra, quấn chặt lấy eo bệnh nhân, lôi mạnh hắn ra khỏi người Tiêu Tịch.
Bệnh nhân gào thét, giãy giụa điên cuồng, nhưng vẫn bị kéo lê ra ngoài.
Những âm thanh kẽo kẹt vang lên.
Ba phút sau, cánh cửa lại mở ra.
Đoạn Văn Chu đứng đó trong bộ vest gọn gàng, chỉnh lại chiếc nơ nhỏ trên cổ.
“Anh Tiêu, nãy em thấy anh có vẻ bận rộn lắm. Giờ có rảnh không?”
Tiêu Tịch nhìn con số trên đầu Đoạn Văn Chu đã tăng thêm một đơn vị, im lặng một lúc.
Vốn dĩ có bệnh nhân, nhưng giờ chắc chắn là không còn nữa. Câu hỏi này thật sự cần trả lời sao?
“Tốt quá!”
Đoạn Văn Chu lịch thiệp nắm lấy tay Tiêu Tịch.
“Vậy thì, từ giờ đến hết hôm nay, thời gian của anh đều là của em.”
Ánh mắt cậu nhìn Tiêu Tịch tràn ngập h*m m**n chiếm hữu. Thứ h*m m**n này luôn ẩn giấu trong mắt cậu từ trước, chỉ là bị vẻ ngoài ngoan ngoãn, ngây thơ che giấu.
Nhưng bây giờ, sự chiếm hữu điên cuồng và méo mó ấy cuối cùng cũng lộ rõ.
Cậu si mê nhìn Tiêu Tịch, ánh mắt cẩn thận lướt qua từng đường nét trên gương mặt hắn, từng mảng da thịt lộ ra. Cậu mê đắm hương thơm trên người hắn, mê luyến nhiệt độ đầu ngón tay hắn.
Nhiệt độ đầu ngón tay ấy, nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu hắn.
Hắn là bác sĩ của cậu, cậu có thể phó thác tất cả cho hắn.
Hắn là bác sĩ duy nhất của cậu, cậu muốn hắn chỉ có một bệnh nhân là cậu thôi.
Xin đừng dùng đôi tay này để chữa trị cho người khác nữa, cậu sẽ hoàn toàn phát điên mất.
Nếu hắn yêu bệnh nhân của mình, đối xử bình đẳng với tất cả.
Vậy thì cậu sẽ giết hết tất cả, để chỉ còn mình cậu là bệnh nhân duy nhất của hắn.
Như vậy, Tiêu Tịch sẽ chỉ có thể yêu cậu, thích cậu.
Thật vui quá! Hí hí~
---
---
Ngày thứ ba trong trường thi, nhiệm vụ chính duy trì thiết lập nhân vật vẫn chưa có tiến triển gì.
Tiêu Tịch tan ca. Hắn vừa bước vào ga tàu điện ngầm thì lập tức cảm nhận được nhiều ánh mắt đang dõi theo.
Những ánh mắt ấy che giấu nhưng vô cùng khẩn thiết, như vô số chiếc vòi nhỏ đang liên tục hút lấy mọi thứ liên quan đến hắn.
“Tiên sinh.”
Tiêu Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái từng đụng rơi điện thoại của hắn. Đôi mắt cô ta đã to hơn trước, nhưng vô hồn hơn nhiều. Dù đeo khẩu trang, vết tích trên mặt vẫn không thể che giấu, như có những sợi chỉ vô hình quấn chặt lấy cô ta.
Khi cô cất lời, có những hạt bụi mịn rơi lả tả, mùi tanh hôi lan tràn khắp ga tàu điện.
“Tại sao cậu không vào?”
Cô gái hỏi.
Cô ta bước lên một bước, như một con bướm sắp lao vào lòng Tiêu Tịch.
Tiêu Tịch theo phản xạ lùi lại.
Cô gái không chạm được vào hắn, phần eo vặn vẹo dữ dội, chiếc khẩu trang rơi xuống, lộ ra hai hốc mũi đen ngòm. Trên gương mặt cô, nơi từng là mũi giờ chỉ còn lại hai lỗ trống rỗng.
Đôi môi cô vừa dày vừa nặng, mang sắc xanh kỳ quái.
Gương mặt bắt đầu phình to sang hai bên, giống như mang cá đang mở rộng.
Cô ta đang từ một con người biến thành một con cá.
Tiêu Tịch lùi thêm một bước.
Nhiều đôi mắt vô hồn hơn nhìn về phía hắn, con ngươi như mắt cá chết, lăn tròn một vòng.
“Tiên sinh, tại sao cậu không vào?”
Cô gái lặp lại, không chịu từ bỏ, tiếp tục tiến lên.
“Cậu không yêu bọn tôi nữa sao?”
“Chỉ vì bọn tôi mắc bệnh?”
“Nhưng cậu là bác sĩ cơ mà?”
“Tại sao cậu không yêu bọn tôi nữa?”
“Vì bọn tôi trở nên xấu xí, vì bọn tôi mắc bệnh, nên cậu không thích bọn tôi nữa sao?”
“Tại sao lại nói dối, tại sao không thể luôn luôn nhìn tôi?”
Giọng cô ta ngày càng sắc nhọn, dần trở nên méo mó.
Nét mặt cô ta cũng bắt đầu vặn vẹo, từ bình tĩnh chuyển thành vô cùng đau đớn.
Đó gần như không còn là giọng của một cô gái nữa, mà là tiếng gào thét đau đớn, bất nam bất nữ, phát ra từ sâu trong cổ họng.
Tiêu Tịch nhảy lùi một bước, né tránh móng có màng vung tới mình.
“Pằng pằng pằng!”
Một loạt tiếng súng dội vang. Tiêu Tịch quay đầu nhìn.
Số 23, người mà hắn từng gặp một lần trước đó, cùng vài điều tra viên khoác áo choàng đen đang cầm súng máy, xả đạn liên tục vào bên trong nhà ga.
Đạn bay với tốc độ cao xuyên thủng cơ thể lũ quái vật, bắn tóe ra thứ chất lỏng nhầy nhụa màu xanh lục.
Những con người chen chúc trong nhà ga giờ đã hoàn toàn thay đổi, không còn là con người nữa. Chúng trở thành những con quái vật nửa người nửa cá với gương mặt tròn vo khổng lồ, đôi mắt lồi ra.
“Anh Tiêu! Anh không sao chứ?”
Đoạn Văn Chu túm lấy Tiêu Tịch, kéo hắn khỏi sân ga.
“Tôi không sao.”
Tiêu Tịch nhìn về phía Đoạn Văn Chu, không ngạc nhiên khi thấy con số trên đầu cậu lại tăng lên.
“Mấy người này rốt cuộc là thứ gì thế này, thật là, sao có thể tùy tiện kéo người khác như vậy chứ! Không biết như thế rất mất lịch sự à?”
Đoạn Văn Chu hiển nhiên không quan tâm đến vấn đề sống chết, chỉ tức giận vì hành vi “khiếm nhã” của lũ quái vật.
“Hừ, lũ gián đánh mãi không chết.”
“Gần đây có vài con quái vật trốn ra từ cống ngầm, cứ lượn lờ quanh nhà anh! Anh Tiêu, anh đừng sợ, em sẽ xử lý chuyện này.”
Tiêu Tịch lại nhìn về phía lũ quái ngư trong nhà ga, trên đầu chúng đều có số 45.
Tất cả chúng đều là 45.
Điều đó có nghĩa, những kẻ đang bị điều tra viên g**t ch*t này chỉ là phân thân của con quái vật mạnh nhất. Còn bản thể thực sự của nó, hoặc phải gọi là dị chủng thì hoàn toàn không có mặt ở đây.
Chỉ khi tiêu diệt bản thể đó, mới thật sự tiêu diệt được nó.
“Cảm ơn cậu.”
Tiêu Tịch nắm lấy cổ áo Đoạn Văn Chu, đứng vững trở lại.
Hơi thở hắn khẽ phả vào tai Đoạn Văn Chu.
“Nếu cậu không đến, có lẽ tôi thực sự sẽ sợ đấy.”
Một cơn nóng bừng lập tức lan tràn trên vành tai Đoạn Văn Chu.
Đôi mắt Tiêu Tịch lóe sáng, tựa như cất giấu vô số vì tinh tú tan vỡ.
“Nhưng tôi có linh cảm rằng, bản thể thực sự của con quái vật đó không ở đây, mà là ở hồ chứa nước Hi Dương.”
Đoạn Văn Chu cảm thấy cả người mình bị đôi mắt ấy hút vào.
Bên tai chỉ còn vọng lại giọng nói của Tiêu Tịch.
“Chúng ngày đêm lượn lờ bên ngoài cửa sổ phòng tôi, khiến tôi mất ngủ mỗi đêm. Vậy nên, cậu có thể giúp tôi giết nó không?”
Bầu trời đầy sao vỡ vụn trôi giạt, như một giấc mộng lạc lối dẫn dắt linh hồn Đoạn Văn Chu bị cám dỗ.
Nàng tiên tóc dài đầy mê hoặc thổi vang tù và, ngự trên hồ nước giữa tầng mây, nhìn xuống những kẻ tranh đấu vì mình. Kẻ may mắn sống sót đến cuối cùng, thân đầy thương tích, quỳ gối dưới chân nàng.
Hôn lên đầu ngón tay dịu dàng của nàng.
“Cậu có thể đi giết con quái ngư đó không?”
“Có thể.”
Đoạn Văn Chu nghe thấy giọng mình vang lên, trống rỗng như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Nếu ngay lúc này, Tiêu Tịch nói: "Xin cậu, hãy chết vì tôi," e rằng cậu cũng sẽ không chút do dự mà đồng ý.
“Cảm ơn cậu.”
Hơi thở dịu dàng rời đi.
Ánh mắt Đoạn Văn Chu trở nên trống rỗng, như một con nghiện phê thuốc, biểu cảm lúc hưng phấn tột độ, lúc lại u sầu khôn nguôi.
Nhưng cậu có thể chắc chắn một điều —
Vừa rồi, có một khoảnh khắc, thần linh đã áp mặt vào cổ áo cậu, chiếc cằm dịu dàng tựa lên bờ vai cậu.
Cánh tay cậu ôm lấy eo người kia, đan xen như những nhành cây, trói buộc hắn không còn đường thoát.
Tiêu Tịch vừa trao cho cậu một cái ôm.
Một cái ôm chân thật, dịu dàng và ấm áp, da kề da.
“Quái vật là gì chứ? Vì anh ấy, giết người mình cũng làm được.”
---
---
Mấy ngày tiếp theo, Đoạn Văn Chu không hề xuất hiện.
Tiêu Tịch cũng không còn bất cứ bệnh nhân nào khác. Trước đó, lịch hẹn của hắn đã kín mít, nhưng đến giờ, chẳng có ai đến đúng hẹn cả.
Cả thành phố này, dường như chỉ sau một đêm, đã không còn bóng dáng con người.
Những người trước đó đang dần biến đổi thành quái ngư, như bị một thứ gì đó triệu hồi, tất cả đều đổ về phía hồ chứa nước.
Số 156 từng đến tìm Tiêu Tịch một lần.
Nói với hắn rằng, số 23 đã chết, chết trong đợt tấn công của lũ quái ngư.
Sau đó, số 156 cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Thành phố này dường như đã trở thành một thành phố chết. Hiện tại, người duy nhất còn sống trong đây có lẽ chỉ còn Tiêu Tịch.
Hắn vẫn đi làm, tan làm như bình thường. Nhịp sống đều đặn đến mức gần như bất thường.
Hắn không uống nước, cũng không ăn bất cứ thứ gì, nhưng vẫn không hề chết.
[Tổ D98, số lượng dị chủng còn lại: 3, thời gian dự kiến kết thúc: 24 giờ.]
Một tuần sau, Tiêu Tịch thấy hàng chữ trong tầm nhìn thay đổi.
Trước đó, phần lớn bình luận đều tranh luận xem quái ngư và Thao ai sẽ thắng.
Quái ngư dường như có thể triệu hồi tất cả những phân thân bị nhiễm bệnh, hợp nhất chúng thành sức mạnh của mình.
Nhưng Thao lại có năng lực tấn công và hồi phục mạnh mẽ, miễn là còn thức ăn, gần như cậu bất tử.
Cho đến hôm nay, kẻ chiến thắng cuối cùng rốt cuộc cũng lộ diện.
Tiêu Tịch lái xe đến hồ chứa nước Hi Dương.
Dù tên có chữ "hồ," nhưng thực chất đây là một hồ chứa nước khổng lồ, cung cấp nguồn nước chính cho toàn thành phố.
Vậy nên, hắn không mất nhiều thời gian để xác định nơi trú ẩn thực sự của con quái ngư.
Tới nơi, hắn thấy mặt hồ vốn trong xanh giờ đã dày đặc xác chết trôi nổi.
Những xác chết ấy, phần lớn đều không còn nguyên vẹn, trên cơ thể vẫn lưu lại một vài đặc điểm của loài cá.
Những con mắt cá vỡ nát trôi nổi trên mặt nước như những viên bi. Bên dưới lớp xác người là một tầng xác cá. Do xác của những quái vật này đã làm ô nhiễm nguồn nước, những con cá vốn sống trong hồ cũng không thể tồn tại được nữa, chết dày đặc trên mặt nước, lấp đầy khoảng trống mà những thi thể bỏ lại.
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, có thể ngửi thấy từ khoảng cách vài cây số.
Nếu không có ai xử lý, nơi này chẳng mấy chốc sẽ bùng phát một trận dịch bệnh khủng khiếp. Nhưng may mắn là, tất cả người và gia súc xung quanh đều đã chết sạch, không cần lo lắng về việc dịch bệnh lây lan.
Xung quanh không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Nhưng Tiêu Tịch biết, Đoạn Văn Chu đang ở đây. Dưới sự chỉ dẫn của một số thông tin trên màn hình bình luận, hắn cuối cùng đã nhìn về phía một căn nhà gỗ ven hồ.
Căn nhà gỗ này hiển nhiên đã chịu tổn hại nghiêm trọng trong trận chiến, giờ chỉ còn lại một cái mái che rách nát bám víu trên đó. Chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua, có lẽ nó sẽ bị cuốn bay đi ngay lập tức.
Tiêu Tịch bước vào căn nhà gỗ, sàn gỗ kêu cọt kẹt dưới chân.
Bên trong trống rỗng, một cái liếc mắt là có thể nhìn hết toàn bộ.
Nhưng hắn biết không phải vậy.
Hắn cúi xuống gõ gõ trên sàn nhà một lúc, thuận lợi mở ra một cánh cửa ngầm.
Tiêu Tịch kéo cánh cửa hầm nặng nề lên, lấy ra một chiếc đèn pin chiếu xuống dưới. Ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng.
Không thể nhìn thấy gì cả.
Hắn nhảy xuống, đáp lên một thi thể đã thối rữa.
Bàn chân dẫm lên thứ gì đó mềm nhũn.
Hầm ngầm rất chật hẹp, dưới ánh sáng đèn pin, Tiêu Tịch lập tức nhìn thấy một chiếc lồng sắt khổng lồ ngay phía trước.
Chiếc lồng trông cực kỳ kiên cố, những thanh thép dày cuộn quanh như từng vòng xích sắt.
Cửa không khóa.
Trong góc lồng, một bóng đen co quắp lại.
___
Hai ảnh vờn nhau tui quéo cả người, mlem mlem😋. Chương sau, chúng ta sẽ cùng chứng kiến nụ hôn đầu tiên sau 179c, quá đã🎉🎉🎉🎉🎉