- Trang chủ
- Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
- Chương 33: Lời hứa của mười người
Chương 33: Lời hứa của mười người
Truyện: Dựa Vào Tỏ Tình Thông Quan Trò Chơi Chết Chóc
Tác giả: Đặc Mễ Mễ
- Chương 1: [Học Viện Dị Chủng]
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30: Phán quyết cuối cùng
- Chương 31: Kỳ thi kết thúc
- Chương 32: Làm quen học viện
- Chương 33: Lời hứa của mười người
- Chương 34: [Đảo Chú Dữ]. Chương 34
- Chương 35: Cây máu và quỷ cục
- Chương 36: Bông hoa dị chủng
- Chương 37: Bóng ma xác sống
- Chương 38: Căn cứ an toàn
- Chương 39: Phản sát cực hạn
- Chương 40: Quy tắc bất tử
- Chương 41: Hang động đen
- Chương 42: Vọng tưởng tai họa
- Chương 43: Quái vật dị hoá
- Chương 44: Bướm đẫm máu
- Chương 45: Huyết Ma Gào Thét
- Chương 46: Thu hoạch hoàn hảo
- Chương 47: Điểm tăng điên cuồng
- Chương 48: Con trai Thánh Vu
- Chương 49: Đen tối mê hoặc
- Chương 50: Thao túng sau màn
- Chương 51: Liên minh thí sinh
- Chương 52: Xúc tu bóng tối
- Chương 53: Huyết hoa điêu tàn
- Chương 54: Kế hoạch Khải Huyền
- Chương 55: Cây tai ương
- Chương 56: Văn minh biến hoá
- Chương 57: Phá cục
- Chương 58: Mệnh lệnh tối cao
- Chương 59: Chữa bệnh
- Chương 60: Thanh tẩy toàn đảo
- Chương 61: Kỳ thi kết thúc
- Chương 62: Quyền lợi của người chiến thắng
- Chương 63: Lựa chọn vận mệnh
- Chương 64: Vương tử ốc sên
- Chương 65: Một đêm phất lên
- Chương 66: Song đao Tội Ái
- Chương 67: Chợ giao dịch
- Chương 68: Tân nương đồ tể
- Chương 69: Hành trình sương mù
- Chương 70: [Bệnh viện tâm thần Vụ Sơn]: Chương 70
- Chương 71: Bệnh viện kinh sợ
- Chương 72: Thời gian đen
- Chương 73: Kinh hồn
- Chương 74: Quỷ thủ trong sương mù
- Chương 75: Chuông tang đêm khuya
- Chương 76: Thông báo tử vong
- Chương 77: Hy vọng hầu như không còn
- Chương 78: Kiến hôi
- Chương 79: Bác sĩ ma quỷ
- Chương 80: Sương mù mạnh hơn
- Chương 81: Nụ cười khát máu
- Chương 82: Ảo tưởng hư vọng
- Chương 83: Ngụy trang trí mạng
- Chương 84: Bẫy thời gian
- Chương 85: Quỷ đầu truy mạng
- Chương 86: Trò chơi sa bàn
- Chương 87: Livestream giết chóc
- Chương 88: Quạ đen và cá
- Chương 89: Kết cục cuối cùng
- Chương 90: Vĩnh viễn sa đoạ
- Chương 91: Người là thức ăn chăn nuôi
- Chương 92: Lời nói dối vô tội
- Chương 93: Giả thiết hoàn mỹ
- Chương 94: Mặt nạ Nhân Cách
- Chương 95: Gallery tuyệt vọng
- Chương 96: Tang lễ khóc lóc
- Chương 97: Hai con thỏ
- Chương 98: Máu phun như suối
- Chương 99: Động viên trước cuộc chiến
- Chương 100: Cầu cứu tử vong
- Chương 101: Vĩnh Dạ Bình Minh
- Chương 102: Bọ cạp độc đoạt mệnh
- Chương 103: Ngọn lửa bất diệt
- Chương 104: Móc câu sinh mệnh
- Chương 105: Trái tim rách nát
- Chương 106: Bách Minh chết
- Chương 107: Thần hàng ngày
- Chương 108: Sóng to gió lớn
- Chương 109: Nhân cách giả dối
- Chương 110: Chân tướng cuối cùng
- Chương 111: Kỳ thi kết thúc
- Chương 112: Kết toán thành tích
- Chương 113: Thành phố Vô Tội
- Chương 114: Tình yêu thuần khiết
- Chương 115: Kiểm kê thu hoạch
- Chương 116: Tử linh tinh túy
- Chương 117: Ánh trăng và xà
- Chương 118: Giấu trời qua biển
- Chương 119: Thành lập công hội
- Chương 120: Nữ vu Tarot
- Chương 121: Tử linh thế thân
- Chương 122: Nhiệm vụ hiện thực
- Chương 123: [Chuyến tàu ma quái]: Chương 123
- Chương 124: Thiếu nữ váy trắng
- Chương 125: Khu nhà kinh dị
- Chương 126: Mắt ngoài cửa sổ
- Chương 127: Đưa lưng về phía bức tranh
- Chương 128: Tâm nguyện của cậu
- Chương 129: Ác mộng sâu
- Chương 130: Ngọn lửa ác quỷ
- Chương 131: Hoa hồng trói thân
- Chương 132: Huyết dịch thuần trắng
- Chương 133: Đi không tiếng động
- Chương 134: Huyết Dịch tai ương
- Chương 135: Học viện có biến
- Chương 136: Chuyện xưa phủ bụi
- Chương 137: [Truyện Cổ Sa Đọa]: Chương 137
- Chương 138: Săn thú ăn thịt
- Chương 139: Khúc bi ai tử vong
- Chương 140: Ba chiếc chìa khóa
- Chương 141: Con Mắt Xoáy Nước
- Chương 142: Thiếu nữ nhân ngư
- Chương 143: Chìa khoá rơi xuống
- Chương 144: Hội Thánh Hắc Ám
- Chương 145: Hoa hồng ác ma
- Chương 146: Vương quốc Hoa Hồng
- Chương 147: Bóng ma của quốc gia
- Chương 148: Khu rừng Hắc Ám
- Chương 149: Tranh đoạt vương vị
- Chương 150: Dân Vực Sâu
- Chương 151: Bóng dáng hải quái
- Chương 152: Xương tay Tu La
- Chương 153: Chuyện xưa từ ngàn năm
- Chương 154: Máu bẩn
- Chương 155: [Thị trấn Cổ Tích]: Chương 155
- Chương 156: Thị trấn kỳ lạ
- Chương 157: Bữa tiệc chào đón
- Chương 158: Người dân cuối cùng
- Chương 159: Màn đêm buông xuống
- Chương 160: Thời gian cuối cùng
- Chương 161: Bậc thang vô tận
- Chương 162: Gác chuông phía trên
- Chương 163: Hoa hồng nhuốm máu
- Chương 164: Sinh tử một đường
- Chương 165: Ba mươi năm trước
- Chương 166: Cộng sự tốt nhất
- Chương 167: Lằn ranh sinh tử
- Chương 168: Chân tướng đẫm máu
- Chương 169: Liều mạng thăng cấp
- Chương 170: Thù lao của Hung
- Chương 171: Bí mật búp bê
- Chương 172: Thuốc giải độc
- Chương 173: Thần linh đã chết
- Chương 174: Cảnh cáo trí mạng
- Chương 175: [Trại giam dị chủng]: Chương 175
- Chương 176: Gã hề đỏ
- Chương 177: Trò chơi trên tàu
- Chương 178: Kéo búa bao
- Chương 179: Hứa hẹn sinh tử (1)
- Chương 179-2: Hứa hẹn sinh tử (2)
- Chương 180-1: Chân tướng cuối cùng (1)
- Chương 180-2: Chân tướng cuối cùng (2)
- Chương 181-1: Đại kết cục (1)
- Chương 181-2: Đại kết cục (1)
- Chương 182: Đại kết cục (2)
- Chương 183: Đại kết cục (3)
- Chương 184: Ngoại truyện: Hôn lễ
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Mặc dù Đoạn Văn Chu đã rời khỏi căn phòng một cách thuận lợi và hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra...
"Nhưng mà vẫn tức thật đấy."
Cậu vuốt cằm.
"Không chỉ mùi vị có chút kỳ lạ, mà tôi— lại bị ngộ độc chết nữa chứ!"
Trước đây cậu ăn gì cũng không sao, sao lần này lại gặp chuyện này! Thế giới này lại có đồ ăn mà cậu không thể tiêu hóa sao? Điều này thật không khoa học!
[Hi hi! Cười chết mất! Số 0 cuối cùng cũng bị ngộ độc chết rồi!]
[Đã bị ngộ độc chết! Cười chết tôi!]
Vài tiếng cười trẻ con vang lên trong đầu Đoạn Văn Chu.
"Các người đừng nói vậy mà, phần thi cuối cùng chắc chắn có vấn đề, nếu không tôi đâu dễ dàng chết như vậy."
Chàng trai trẻ đẹp trong chiếc áo hoodie nhún vai.
Một người đi bộ qua đường nhìn cậu một cách kỳ lạ, có vẻ như cho rằng chàng trai này có chút vấn đề về thần kinh.
[Ôi trời, số 0 lại bị người khác coi là bệnh thần kinh rồi!]
[Hahah, bị coi là bệnh thần kinh rồi! Cười chết tôi!]
Một vài tiếng cười trẻ con lại vang lên trong đầu Đoạn Văn Chu.
"Số 7, cậu nói sai rồi, tôi vốn là một bệnh nhân tâm thần mà! Nếu không thì làm sao tôi lại luôn nghe thấy các cậu nói chuyện trong đầu tôi chứ?"
Đoạn Văn Chu cười ha hả.
Cuộc sống của Đoạn Văn Chu không giống những đứa trẻ bình thường khác, hoặc nói đúng hơn, cậu không phải là con người, mà giống như một quái vật được tạo ra bởi con người.
Hiện tại là năm 2054, mặc dù các quy định pháp lý về công nghệ biến đổi gen con người ngày càng hoàn thiện, nhưng vẫn có những thế lực đen tối ẩn náu trong bóng tối. Họ vì lợi ích mà kết hợp gen từ nhiều loài sinh vật khác nhau với gen con người.
Mục tiêu của họ là tạo ra một sinh vật vượt trội và mạnh mẽ hơn con người. Những người đầu tư và phát triển trong viện nghiên cứu này, gọi sinh vật đó là [Thần], và Đoạn Văn Chu là thử nghiệm đầu tiên của chương trình [Tạo Thần].
Cậu ta là thử nghiệm duy nhất sống sót đến nay.
Khi cậu ba tuổi, theo quy định của "chọn lọc tự nhiên" mà các nhà khoa học đưa ra, hắn và chín thử nghiệm khác bị nhốt trong một căn phòng kính trong suốt, không có thức ăn và nước uống, để họ tự giết nhau.
Sau 31 ngày, Đoạn Văn Chu sống sót.
Cậu là người duy nhất còn sót lại, nhưng sau khi hoàn thành thử thách đó, trong đầu cậu lại có thêm một thứ.
Đó là tiếng nói của chín người bạn đã chết của cậu.
Vì vậy, khi ở trong mật thất cuối cùng, cậu mới có thể quyết đoán như vậy, vì cậu biết rất rõ, những cái miệng trên mâm chỉ là giả, những người bạn của cậu không thực sự chết!
Họ chỉ bị cậu ăn thịt, hòa làm một với cậu mà thôi.
Số 1 đến số 9, bọn họ luôn ở bên cậu, mãi mãi không rời đi.
Đoạn Văn Chu: "Cậu nói đúng không, số 1!"
[Đúng rồi đúng rồi! Chúng ta mãi mãi không xa nhau!]
[Ước gì được gặp Tiêu Tịch.]
[Số 0, khi nào cậu dẫn chúng tôi đến tìm Tiêu Tịch ngủ cùng nhỉ ~ Tiêu Tịch thơm quá, huhu~]
[Muốn Tiêu Tịch hôn hôn!]
Đoạn Văn Chu: "Đợi một chút! Tôi đã để lại ấn tượng tốt với Tiêu Tịch rồi!
Tiếp theo tôi sẽ có thể đưa anh ấy về nhà! Nhất định là như vậy!"
[Cậu nói đấy nhé!]
[Lừa đảo là chó con!]
Cậu bước ra khỏi công viên, vuốt bụng.
Có thể là do di chứng từ cuộc thử nghiệm nhiều năm trước, hoặc do gen kỳ lạ của sinh vật [vô danh] hòa vào trong cơ thể cậu, cậu lúc nào cũng cảm thấy đói, tiền kiếm được từ công việc mỗi tháng đều dùng để ăn mà vẫn không đủ no.
Cậu cũng không biết mình thực sự là một người lai giữa con người và sinh vật kỳ lạ nào.
"Rinh rinh rinh—"
Đột nhiên điện thoại của Đoạn Văn Chu vang lên, giọng nói bên kia đầy lạnh lùng và không kiên nhẫn.
"Số 0, tôi lệnh cho cậu ngay lập tức báo cáo tiến độ công việc của cậu!"
Trên mặt Đoạn Văn Chu nở một nụ cười ngọt ngào, cậu nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, đông thời cúi xuống cài lại một chiếc khuy trên quần mình.
"Báo cáo trưởng phòng, tôi đã thành công gia nhập tổ chức đó và hoàn thành kỳ thi đầu vào. Kỳ thi chọn giảng viên tiếp theo sẽ được tổ chức sau ba ngày!"
"Cái gì! Cậu thực sự thành công—" Giọng trưởng phòng lập tức trở nên kích động.
Tiếng cốc vỡ vang lên.
"Tốt quá, tốt quá! Cậu lập tức viết một báo cáo về tất cả những gì cậu đã biết về [Học viện Dị Chủng] và gửi cho tôi! Tất cả thông tin, không bỏ sót chi tiết nào!"
Giọng trưởng phòng lại dịu dàng.
"Số 0, từ khi cậu ba tuổi đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ giết người đầu tiên, đến giờ chưa từng xảy ra sai sót.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng của cậu, tôi cam đoan chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, cậu sẽ được tháo bỏ chốt điều khiển, và có thể rời khỏi phòng thí nghiệm, hoàn toàn tự do! Cuộc sống còn lại sẽ là của cậu!"
Đoạn Văn Chu chỉ ừ hử vài tiếng rồi cúp máy.
Trước khi cúp máy, cậu nghe thấy trưởng phòng la to với những người bên cạnh, giọng điệu kích động đến mức như muốn ngất đi.
Đoạn Văn Chu vuốt cổ mình, dưới lớp da tưởng như bình thường lại ẩn giấu một quả bom siêu nhỏ bằng đầu kim. Chỉ cần quả bom này chưa được tháo gỡ, mạng sống của cậu sẽ không thuộc về chính cậu.
Chỉ cần một khi bật công tắc, cậu sẽ bị nổ thành mảnh vụn, dù khả năng tự hồi phục mạnh mẽ cũng vô dụng.
Mặc dù giờ cậu đã bước ra khỏi cái lồng, mặc đồ như người bình thường, thậm chí đã bỏ được cái mã số lạnh lẽo, có được một cái tên con người. Nhưng cổ cậu vẫn bị xích bằng một sợi xích lạnh lẽo, nhắc nhở cậu về thân phận của mình.
—— Cậu vẫn chỉ là một con chó được tiến sĩ nuôi dưỡng mà thôi.
Cậu được nuôi dưỡng để phục vụ, có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Từ khi sinh ra, luôn có người dạy cậu nhận ra thân phận của mình.
Cậu không xứng đáng sống như một con người bình thường.
[Nhưng số 0, có thực sự ổn khi nói về học viện với người thường vậy không?]
Đoạn Văn Chu suy nghĩ một chút, rồi quyết định không nghĩ nữa, vui vẻ không bận tâm về vấn đề này. Nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng, chẳng quan tâm đ ến mệnh lệnh của trưởng phòng, chỉ muốn đi ngay đến quán hamburger gần đó để ăn cho đã.
"Dù sao học viện chắc chắn sẽ có cách giải quyết mà!"
[Tên trưởng phòng này thật phiền phức, khi nào mới có thể ăn hắn đây?]
Đoạn Văn Chu vỗ ngực cam đoan với bọn họ: "Đợi tôi tìm được cách đổi một cơ thể mới ở Học viện, tôi sẽ ăn sạch bọn họ!"
[Cả ngày bắt làm cái này cái kia! Tôi thực sự chán ngấy việc làm chó chạy việc cho bọn họ rồi!]
[Đúng đó, phiền chết đi được!]
Đoạn Văn Chu: "Không thành vấn đề! Ăn sạch bọn họ xong, chúng ta sẽ đi tìm anh Tiêu—"
[Rồi sao nữa?]
Đoạn Văn Chu: "Làm chó con của anh Tiêu! Mỗi ngày được anh Tiêu ôm ngủ, làm cún cưng ngoan ngoãn!"
Những giọng nói trẻ con trong đầu cậu hò reo vui sướng.
[Hoan hô!]
[Thật tuyệt vời! Được làm cún con của anh Tiêu!]
[Có thể tha hồ li3m lung tung mà không bị mắng!]
[Oa oa, tuyệt vời quá~]
Chàng trai trẻ trung với vẻ ngoài xinh đẹp đẩy cửa bước vào tiệm bánh hamburger. Trước ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên, cậu gọi một lúc ba mươi cái bánh Big Mac để mang đi.
"Là mua cho chín người bạn cùng phòng, họ lười ra ngoài lắm."
Đoạn Văn Chu nhún vai, có vẻ bất đắc dĩ nói.
---
---
Tiêu Tịch mở mắt ra trong thế giới thực, mùi thuốc sát trùng quen thuộc len lỏi vào mũi.
Hắn đang nằm trên chiếc giường trong phòng nghỉ của bệnh viện, đồng hồ trên tay nhắc hắn rằng đã qua nửa đêm từ lúc hắn đột ngột chìm vào giấc ngủ, bây giờ đã là sáng ngày hôm sau.
Sau khi từ giã nghề bác sĩ tâm lý, Tiêu Tịch đã thi lại đại học và học ngành phẫu thuật thần kinh lâm sàng. Hắn vừa mới làm việc ở bệnh viện này được chưa đầy nửa năm.
Khi đồng nghiệp biết về công việc trước đây của hắn, họ thường đùa rằng: "Cậu cuối cùng đã giác ngộ rồi, Tiểu Tiêu! Học tâm lý thì cứu không nổi bệnh nhân tâm thần đâu!"
Tiêu Tịch đương nhiên không nói lý do thực sự khiến hắn đổi nghề. Dù sao, việc chứng kiến bệnh nhân tự thiêu trước mặt mình là chuyện vừa khó tin vừa kinh hoàng, không dễ để kể ra.
Còn ba ngày nữa là tới kỳ thi chọn giảng viên ở Học viện Dị Chủng. Trong khoảng thời gian này, hắn còn một việc quan trọng phải làm. Đó là thực hiện lời hứa với Trọng Mặc trong mật thất lần trước.
Tiêu Tịch nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, rút thiết bị liên lạc ra, tìm kiếm một hồi rồi gọi một cuộc điện thoại.
"Xin chào, tôi có thể hỏi xem người thân của Trọng Mặc có đang ở viện điều dưỡng của các vị không?"
"Trọng Mặc... là ai?"
Người bên kia rõ ràng sửng sốt.
"Người bệnh đã qua đời do tự thiêu cách đây bốn năm. Tôi nghe nói anh ta có một người em trai còn rất nhỏ tuổi."
Tiêu Tịch mất một ngày để thu xếp mọi việc ở thế giới thực.
Hắn lấy lý do sức khỏe không tốt để xin bệnh viện nghỉ phép dài hạn, đồng thời chuyển đến một căn nhà mới.
Ngôi nhà mới là một căn nhà hai tầng có sân vườn, mái ngói xanh nhạt và những khóm hoa bách hợp trắng nở rộ phía dưới. Nó nằm ở một thị trấn du lịch ven biển, xa thành phố nhưng giao thông vẫn thuận tiện. Những ngôi nhà trong thị trấn đều rất đẹp, phần lớn là để cho thuê. Cư dân bản địa không nhiều, những người đi lại trên phố chủ yếu là du khách đến nghỉ dưỡng.
Hắn sống chung với một người khác, và mối quan hệ rất hòa hợp.
Đó là một chàng trai trầm lặng. Dựa vào chiều cao của cậu, không thể gọi cậu là "đứa trẻ" được nữa. Nhưng tính cách dịu dàng và biểu hiện ngoan ngoãn của cậu vẫn khiến Tiêu Tịch rất quý mến.
Tiêu Tịch thuê một người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp hàng ngày và nấu cơm trưa, tiện thể kiểm tra xem cậu có ổn không. Việc này đề phòng trường hợp Tiêu Tịch đột ngột chết trong Học viện Dị Chủng, và cậu sẽ không bị bỏ rơi mà không ai biết.
Bữa sáng và bữa tối thì Tiêu Tịch tự mình chuẩn bị. Trước đây, khi không quá bận rộn, hắn cũng thích nấu ăn.
Hắn rất thích cảm giác được nấu ăn, đặc biệt là khi nấu cho người khác.
Người đàn ông tuấn tú đứng bên cửa, khẽ vẫy tay gọi chàng trai trẻ đang nhìn ngẩn ngơ khóm bách hợp trắng trước sân. Chiếc tạp dề trên người làm dịu đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt hắn, khiến biểu cảm của hắn trông như có chút ôn hòa.
"A Bạch, vào ăn cơm thôi."
"Dạ!"
Chàng trai tóc trắng chạy vào.
Trọng Bạch, chàng trai này... hoặc có thể gọi là cậu bé, chính là em trai của Trọng Mặc.
Trước đó, Tiêu Tịch vẫn nghĩ em trai của Trọng Mặc chắc hẳn còn rất nhỏ. Nhưng khi gặp mặt, hắn mới biết cơ thể của Trọng Bạch đã 23 tuổi, mặc dù tâm lý của cậu chỉ mới như một đứa trẻ ba tuổi rưỡi.
Trọng Bạch mắc chứng thiểu năng trí tuệ và bệnh bạch tạng rất nặng.
Trọng Mặc và Trọng Bạch là hai anh em, nương tựa lẫn nhau, không còn người thân nào khác. Sau khi Trọng Mặc qua đời, Trọng Bạch sống trong viện điều dưỡng miễn phí do chính phủ cung cấp. Tuy điều kiện không tệ, nhưng cũng không thể gọi là tốt.
Tiêu Tịch đã phải tốn rất nhiều công sức để đưa cậu ra khỏi viện điều dưỡng, nhưng kết quả cuối cùng lại rất đáng giá.
"Anh ơi, chúng ta trồng thêm vài loại hoa khác trong sân có được không?"
"Loại hoa gì?"
Tiêu Tịch giúp cậu lau mồ hôi trên mặt.
Gương mặt của Trọng Bạch có vài nét giống với Trọng Mặc, nhưng lại xinh đẹp tinh tế hơn. Có lẽ do mắc bệnh bạch tạng nên làn da cậu trắng như tuyết. Khi cậu chớp đôi lông mi dài, ánh mắt đầy ngây thơ, thuần khiết như một thiên thần.
Tiêu Tịch không kìm được, véo nhẹ má cậu.
Chàng trai phồng má, hai lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên gương mặt.
"Hoa hồng, hoa dành dành, hoa hồng tháng năm—và cả hoa hồng leo trắng nữa!"
Tiêu Tịch đồng ý rồi ngồi xuống bàn. Nhìn cậu bé liên tục khen ngợi tài nấu ăn của hắn, ngoan ngoãn dùng thìa ăn thật ngon lành, hắn cảm thấy một cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng. Nhưng hắn nhanh chóng kiểm soát nó thật tốt.
Về tính cách, Trọng Mặc và Trọng Bạch gần như không có điểm chung nào.
Trọng Mặc lạnh lùng, cố chấp, đến mức khi không chiếm được tình cảm của hắn, anh ta không ngần ngại tự tử ngay trước mặt hắn.
Trọng Bạch thì ngược lại, dịu dàng, ngoan ngoãn. Cậu yêu ánh mặt trời, bãi biển, và những bông hoa rực rỡ.
Hắn thực sự rất thích Trọng Bạch và luôn đối xử rất tốt với cậu.
Thế nhưng đôi lúc, hắn lại không chắc chắn sự tốt đẹp này bắt nguồn từ việc hắn thực lòng yêu quý cậu bé, hay chỉ là vì cảm giác tội lỗi đối với người anh trai Trọng Mặc của cậu.
Có lẽ, cần thêm thời gian chung sống, hắn mới có thể hiểu rõ được.
Tối nay là thời gian Tiêu Tịch tham gia vòng thi thứ hai của kỳ thi [Tuyển chọn giảng viên]. Hắn không chắc cuộc thi này sẽ kéo dài bao lâu, nên sau khi ăn cơm xong, hắn quay sang nói với Trọng Bạch:
"A Bạch, hôm nay anh hơi mệt nên muốn nghỉ sớm. Nếu ngày mai anh dậy trễ, em cũng đừng lo lắng cho anh, được không?"
Trọng Bạch ngoan ngoãn gật đầu, nghiêng người hôn nhẹ lên má hắn.
"Dạ~ Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé!"