- Trang chủ
- Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
- Chương 3
Chương 3
Truyện: Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151: Hoàn
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Chào buổi sáng, đại minh tinh.” Quả nhiên đúng như cậu ta dự đoán, ở một góc khuất trong khu vườn sau nhà có một người đang đu trên hàng rào.
Nam Tê Nguyệt mặt sa sầm ngẩng đầu lên cảnh cáo cậu ta: “Khương Bách Xuyên, dám mách lẻo là em chết chắc.”
“Được thôi, phí bịt miệng hai mươi vạn.” Khương Bách Xuyên đi tới đỡ cô, một tay bảo vệ cô, một tay chìa ra đòi tiền.
“Gian xảo!” Nam Tê Nguyệt rảnh tay vỗ vào lòng bàn tay cậu ta một cái, nghiến răng, “Hôm nay không có thời gian, mai đưa.”
“Cảm ơn chị.” Khương Bách Xuyên dễ tính vẫy tay chào tạm biệt cô.
Nam Tê Nguyệt cảm thấy đau đầu, hận mình năm đó đã không giấu kỹ thân phận.
Khó khăn lắm mới ra khỏi khu nhà, Nam Tê Nguyệt thở hổn hển một hơi, vẫn ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa hàng tiện lợi, yên lặng chờ thời gian trôi qua.
Cô biết hậu quả của việc trốn chạy, nên hành động vừa rồi không phải thật sự trốn, mà là cố tình để nhà họ Lục hiểu rõ cô không muốn gả cho con trai út nhà họ Lục.
Khi người nhà họ Lục đến, ông cụ phát hiện cô không có ở đó, tất nhiên sẽ cho người đi tìm. Nếu thiếu gia nhà họ Lục đó đủ thông minh, khi thấy cô bị người ta bắt về, chắc hẳn sẽ nhận ra thái độ của cô đối với cuộc hôn nhân này đã đến mức muốn bỏ trốn.
Như vậy chắc chắn anh ta sẽ không ép buộc người khác.
Nam Tê Nguyệt đang đánh cược, cược rằng vị thiếu gia nhà họ Lục này sẽ biết điều, cược rằng nhà họ Lục cuối cùng sẽ chọn Khương Hữu Dung làm đối tượng liên hôn.
Mùng một Tết, phố Vị Thủy vắng lặng, tuyết đã ngừng rơi từ tối qua, sương giá trên cành cây cũng đang dần tan chảy. Nam Tê Nguyệt vội vã lẻn ra ngoài nên chưa kịp ăn sáng, đành vào cửa hàng tiện lợi mua tạm một chiếc bánh mì.
Ăn được một nửa cô mới thấy hơi khô, đang định đứng dậy đi mua chai nước thì một chai sữa tươi chìa ra trước mặt cô. Chủ nhân của bàn tay nâng cổ tay lên, “Đầu năm mới mà chết nghẹn ở cửa tiệm người ta là điềm gở đó.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng này lại hơi trái ngược với lời nói sắc bén kia.
Nam Tê Nguyệt vừa ngẩng mắt lên đã nhận ra anh ta, lúng túng nhận lấy chai sữa, vặn nắp uống một ngụm: “Cảm ơn.”
Người này có ý đồ gì, Nam Tê Nguyệt chưa kịp nhận ra thì đã thấy anh ta vén tà áo ngồi xuống. Mùng một Tết, nam thanh nữ tú ngồi trước cửa hàng tiện lợi lại trở thành một khung cảnh độc đáo.
“Bỏ nhà đi bụi à?” Người đàn ông bắt chuyện với cô.
“Đi dạo linh tinh thôi.” Nam Tê Nguyệt thận trọng đáp lời, cắn từng miếng nhỏ nửa chiếc bánh mì còn lại, động tác có chút gượng gạo.
“Làm quen được không?” Người đàn ông quay sang, giọng nói đã bớt đi sự lạnh lẽo ban nãy, ngược lại còn dịu dàng hơn nhiều.
Không biết có phải là ảo giác không, Nam Tê Nguyệt cảm thấy khóe miệng anh ta lúc này đang nở một nụ cười.
“Hả?” Cô bất giác quay đầu nhìn, tiếc là chỉ thấy một gương mặt bình thản như mây bay gió thoảng, không có một tia cười nào.
“Cô tên gì?” Người đàn ông nhìn vào mắt cô, vẫn luôn ôn hòa như vậy.
“Nam Tê Nguyệt.”
Thời gian dường như ngừng lại, Nam Tê Nguyệt thấy anh ta không có phản ứng gì, trong lòng thầm nghĩ người này thật kỳ quặc.
Điều hiếm thấy là, giọng nói vốn ôn hòa lạnh lùng của người đàn ông lại pha thêm một chút ý cười: “Ừm.”
Gel giảm mụn mờ thâm ACTIDEM Derma
Nam Tê Nguyệt: “…”
Người này chắc có vấn đề về đầu óc.
“Anh…” Nam Tê Nguyệt sờ sờ mũi, nghĩ rằng nếu đã làm quen, có lẽ cô nên lịch sự hỏi lại tên anh ta. Nhưng lời vừa đến cổ họng thì một bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện ở phía xa. Cô hoảng hốt đứng dậy định bỏ chạy.
“Nam Tê Nguyệt! Quay lại!” Khương Bách Xuyên ba bước đã tóm được cô, bất lực nhún vai, “Bác Lục đã đến nhà rồi, về thôi.”
Nhanh vậy sao?!
Khương Bách Xuyên trưng ra vẻ mặt như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, giải thích: “Nhà họ Lục cũng ở khu Vị Thủy.”
Nam Tê Nguyệt: “…”
Tính toán mọi đường nhưng lại bỏ sót điểm này.
“Vậy bây giờ tình hình thế nào?” Nam Tê Nguyệt cúi đầu ăn nốt phần bánh mì còn lại, đứng ì ra không nhúc nhích.
Khương Bách Xuyên không nghe thấy, nghi ngờ nhìn người đàn ông đang ngồi cùng chị họ mình, khó chịu nhíu mày: “Anh ta là ai?”
Nam Tê Nguyệt lắc đầu: “Không quen.”
Đúng là không quen, cô còn chưa kịp làm quen.
Khóe miệng người đàn ông đột nhiên cong lên thành một nụ cười.
“Ồ, đi thôi, về nhà.” Khương Bách Xuyên lạnh lùng thu hồi ánh mắt tiện thể báo cáo tình hình tiền tuyến cho cô, “Chúc mừng chị trước nhé, lần này nhà họ Lục rõ ràng là nhắm vào chị rồi, Khương Hữu Dung không có cửa đâu.”
Nói xong không nhịn được quay đầu lại nhìn Nam Tê Nguyệt đang chậm chạp lê bước: “Chậc, chị mà chậm thêm một bước nữa có khi ông nội với bác Lục sẽ định xong luôn ngày cưới của chị rồi đấy.”
Đồng tử Nam Tê Nguyệt co rút: “!!!”
Vội vàng vậy sao?
“Vậy còn Lục nhị đâu?” Chẳng lẽ anh ta chưa gặp mặt cô mà đã đồng ý hôn sự này rồi sao.
“Lục nhị?” Khương Bách Xuyên phản ứng lại, biết là đang nói đến cậu con trai út nhà họ Lục, cười một tiếng, “Lục nhị có đến đâu, em đoán chắc cũng cùng hoàn cảnh với chị, quyền quyết định nằm trong tay người lớn.”
Nam Tê Nguyệt lòng nguội lạnh, thầm mắng một tiếng.
Tên Lục nhị này thật không có cốt khí.
“Anh theo chúng tôi làm gì?” Vào đến khu nhà, Khương Bách Xuyên đột nhiên quay đầu lại, cố gắng phân biệt ý đồ của người đàn ông này.
Lúc này Nam Tê Nguyệt mới phát hiện ra anh ta đã đi theo sau từ nãy.
Người đàn ông dừng bước, khẽ cụp mắt, đưa túi quà trong tay về phía Nam Tê Nguyệt: “Tặng cô.”
Khương Bách Xuyên trợn tròn mắt phỏng đoán mối quan hệ của hai người.
Quả nhiên là do mình quá ngây thơ, giữa mùa đông lạnh giá, một nam một nữ ngồi trên ghế dài, nhìn thế nào cũng thấy mối quan hệ không hề đơn giản.
Nam Tê Nguyệt ngạc nhiên ngẩn người: “Cái gì?”
“Món quà năm mới.” Người đàn ông phớt lờ nụ cười chế nhạo trên mặt Khương Bách Xuyên, nhìn Nam Tê Nguyệt ngây người nhận lấy món quà, tâm trạng vui vẻ đút tay vào túi áo khoác, “Đi thôi, cùng vào.”
Khương Bách Xuyên lộ vẻ mặt như vừa hóng được chuyện hay.
Nam Tê Nguyệt lườm Khương Bách Xuyên một cái.
Chị thật sự không quen mà.
Khương Bách Xuyên cười khẩy một tiếng.
Em tin chị chết liền.
Nam Tê Nguyệt: “…”
Sự việc diễn biến vẫn kỳ lạ như vậy, cho đến khi người đàn ông kỳ lạ này được người nhà họ Khương khách sáo mời vào cửa, Nam Tê Nguyệt mới bừng tỉnh ngộ.
Thì ra “cùng vào”, thật sự là cùng vào.
Rõ ràng, vẻ mặt của hai gia đình khi thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau vô cùng phong phú, chỉ có Nam Tê Nguyệt là hóa đá tại chỗ.
“Đây là Nguyệt Nguyệt phải không?” Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy vui vẻ tiến lên nắm lấy cổ tay Nam Tê Nguyệt, “Nhiều năm không gặp, bác sắp không nhận ra con rồi.”
Nam Tê Nguyệt nở nụ cười gượng: “À, cái này… là do trang điểm ạ.”
Có lẽ không phải ảo giác, Nam Tê Nguyệt nghe thấy người đàn ông bên cạnh cười một tiếng.
Lâm Dao nghe vậy liền vui vẻ, càng thêm hài lòng về Nam Tê Nguyệt: “Cô bé này thật thà quá.”
Phòng khách rộng lớn ngồi đầy người, Nam Tê Nguyệt trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay, mọi ánh mắt và chủ đề đều xoay quanh cô và Lục Bắc Đình. Rõ ràng không khí rất trong lành nhưng cô lại cảm thấy có chút thiếu oxy.