- Trang chủ
- Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
- Chương 30
Chương 30
Truyện: Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Tác giả: Đinh Hiến
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151: Hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Tại phim trường, Dung Ngộ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, tìm kiếm một lúc lâu, thấy Lục Bắc Đình đi ngang qua liền vẫy tay hô lớn: “Hộp trà dưỡng sinh tôi vừa để đây sáng nay cậu có thấy không?”
Lục Bắc Đình dừng bước: “Trà dưỡng sinh gì?”
“Hộp mà Tê Nguyệt tặng tôi ấy, không phải đã nói với cậu rồi sao.” Dung Ngộ lật tung cả bàn cũng không tìm thấy.
Lục Bắc Đình lạnh lùng nói: “Không thấy.”
Dung Ngộ gãi đầu: “Chẳng lẽ bị ai trộm rồi?”
Lục Bắc Đình liếc nhìn một cái: “Không biết.”
Dung Ngộ: “…”
Gặp ma rồi, một hộp trà dưỡng sinh cũng có người trộm!
Buổi tối, Nam Tê Nguyệt nằm trên giường ngẩn người nhìn màn hình WeChat, thông tin trong khung soạn thảo xóa đi sửa lại, cuối cùng lại phân vân có nên gửi hay không.
Bên kia, Lục Bắc Đình đã nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Đối phương đang nhập…” một lúc lâu.
Khóe miệng cong lên một đường cong nhàn nhạt, Lục Bắc Đình liếc mắt nhìn về phía hộp trà dưỡng sinh mà mình đã “thu hồi” lại, nụ cười càng sâu hơn.
Tự dưng tặng một hộp trà dưỡng sinh cho Dung Ngộ, lúc đầu còn tưởng là đãi ngộ đặc biệt gì, hóa ra là chê trà dưỡng sinh này quá khó uống nên tùy tiện nhét cho người khác.
Anh rất hài lòng với kết quả này.
Tin nhắn vẫn chưa được gửi đi, Lục Bắc Đình cũng không vội. Anh lên mạng tìm kiếm vài loại trà dưỡng sinh, không tìm được loại ưng ý, liền mở danh bạ gọi một số điện thoại: “Loại trà dưỡng sinh làm đẹp da mà bố tặng mẹ còn không?”
Lâm Dao đang đắp mặt nạ, đối mặt với cuộc gọi chủ động hiếm hoi của con trai mình liền phàn nàn một tiếng: “Ối chà, con mà cũng có chuyện nhờ mẹ cơ à.”
Lục Bắc Đình: “…”
“Mà để làm gì?” Biết con trai mình không hiểu phong tình, Lâm Dao đi thẳng vào vấn đề.
“Cho Nguyệt Nguyệt.” Lục Bắc Đình nói ngắn gọn.
Lâm Dao chớp mắt, xác nhận mình không nghe nhầm xong liền nhanh chóng lục tung tủ đồ: “Có có, còn mấy hộp lận, loại nào cũng có, con muốn loại nào?”
“Không cần…”
“Không cần gì mà không cần, với mẹ mà còn khách sáo gì, mẹ gói hết gửi cho con.” Lâm Dao miệng tuy không hỏi han tiến triển tình cảm của họ nhưng trong lòng thực ra rất lo lắng, bây giờ xem ra quan hệ tiến triển tốt, trong lòng bà tất nhiên vô cùng vui vẻ.
Lục Bắc Đình day day trán: “Không cần loại chua, đắng cũng không cần, vị lạ càng không cần.”
“Hả?” Lâm Dao ngẩn người một lúc, dựa vào trí nhớ chọn ra vài loại có vị ngon, “Được, biết rồi, tối nay cho người mang đến cho con.”
Lục Bắc Đình vừa định nói không vội thì điện thoại đã bị cúp một cái rụp.
Lúc này, Nam Tê Nguyệt sau một hồi phân vân cuối cùng cũng đã gửi thành công tin nhắn.
Acnes
Nam Tê Nguyệt: [Xin lỗi.]
Lục Bắc Đình nhìn khung đối thoại không có thêm lời nào nữa mà suýt bị tức cười.
Lục Bắc Đình: [Muốn bù đắp cho tôi một chút không?]
Nam Tê Nguyệt: [Bù đắp thế nào?]
Lục Bắc Đình: [Mời tôi ăn tối đi.]
Nam Tê Nguyệt sờ sờ cái bụng vừa mới réo lên phản đối, đột nhiên cảm thấy rất huyền bí, suy nghĩ một lúc rồi lặng lẽ gõ một câu: [Tối nay sao?]
Lục Bắc Đình: [Đợi em dưới lầu.]
Hành lang khách sạn yên tĩnh, Nam Tê Nguyệt mang theo một trái tim lo lắng xuống lầu, phát hiện người này lại đang quang minh chính đại chờ cô ở sảnh khách sạn thì càng căng thẳng hơn.
Nam Tê Nguyệt đi song song với anh, phát hiện anh có vẻ mặt thản nhiên, thoải mái, có chút nghi ngờ không biết có phải mình làm nhiều việc lén lút quá rồi không nên làm gì cũng chột dạ.
“Mặc khá kín đáo.” Nụ cười của Lục Bắc Đình sâu hơn một chút, anh đưa tay chỉnh lại mũ cho cô.
Nghe thấy lời nhận xét trung thực này của anh, Nam Tê Nguyệt nhướng mày: “Anh muốn ăn gì?”
Lục Bắc Đình liếc cô một cái, cùng cô bước ra khỏi cửa khách sạn, gió đêm thổi tới, tai nghe thấy giọng cô khẽ rên vì lạnh, anh không khỏi nghĩ cô gái này sao lại chịu lạnh kém đến thế.
“Gì cũng được, em mời mà.” Lục Bắc Đình giao quyền quyết định cho cô, tiện thể nhắc nhở cô bữa tối nay là sân nhà của cô nên quyền chủ động thuộc về cô.
Nam Tê Nguyệt lên xe, mở điện thoại rồi vào mục yêu thích của mình, cảm nhận được hơi ấm liền thả lỏng thở dài một hơi: “Diễn viên nữ buổi tối không được ăn quá nhiều.”
“Vậy nên?” Đích đến chưa xác định, xe của Lục Bắc Đình tạm thời đi thẳng trên con đường này.
“Vậy nên chúng ta đi ăn mì hải sản đi!” Nam Tê Nguyệt lướt ngón tay, thoát khỏi mục yêu thích, lên mạng tìm một địa chỉ rồi nhìn Lục Bắc Đình, “Quán mì Phố Cũ, để tôi bật định vị cho anh.”
Lục Bắc Đình nhìn vẻ mặt mèo con tham ăn của cô không khỏi bật cười: “Xem ra là đã có kế hoạch từ trước.”
Nam Tê Nguyệt l**m môi: “Đúng là đã lưu trong mục yêu thích lâu rồi, bên đó là khu phố cổ, vì cách khá xa nên chưa có cơ hội đi ăn.”
Thực ra lúc mới vào đại học thỉnh thoảng cô cũng đến quán đó, sau này bài vở bận rộn, nghĩ lần sau có cơ hội sẽ đi, nhưng bận rộn mãi, rồi sau đó tốt nghiệp, bước vào công việc lại càng không có thời gian.
Khoảng cách chưa đầy 10 cây số đối với Lục Bắc Đình cũng không quá xa, trên đường anh lái xe rất ổn định, hiếm khi gặp đèn đỏ. Nam Tê Nguyệt cầm điện thoại thỉnh thoảng trả lời tin nhắn, không cẩn thận vào Weibo đã lâu không ghé thăm mới đột nhiên phát hiện mình đã tăng hơn hai mươi nghìn người theo dõi.
Trước đây lúc đóng phim, khối lượng công việc không nhiều bằng bây giờ, lúc nghỉ ngơi cô còn có thể chơi game, lướt Weibo. Nhưng khoảng thời gian này dù là công việc hay cuộc sống đều vừa bận rộn vừa phong phú, lâu dần cô cũng lười vào Weibo xem tin tức.
Lướt một lúc, cô đoán nguyên nhân mình tăng người theo dõi có lẽ là do video hậu trường bị rò rỉ khi quay “Lưu Ly Hổ Phách “.
“Vai còn đau không?” Trong bầu không khí yên tĩnh, giọng nói trầm ấm của Lục Bắc Đình vang lên.
Nam Tê Nguyệt thoát khỏi Weibo nhét điện thoại vào túi, nhấc vai cử động một chút: “Chỉ đau lúc đó thôi, tôi đâu phải đồ dễ vỡ, chỉ một cái đẩy đó sao có thể làm tôi bị thương được.”
“Nhân phẩm của Ôn San San không tốt, không thể dùng.” Lục Bắc Đình nhớ lại, ánh mắt hơi sâu, như mang theo sự công kích.
Nam Tê Nguyệt bị sự nghiêm túc đột ngột của anh làm cho bật cười: “Anh đang bênh vực tôi đấy à?”
“Không nên sao?” Nghe thấy cô cười, khóe môi Lục Bắc Đình cũng khẽ cong lên một đường cong nhàn nhạt.
Im lặng một lát, Nam Tê Nguyệt đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh: “Lục Bắc Đình, anh là người tốt.”
Lục Bắc Đình tưởng còn có câu tiếp theo, nhưng không có câu tiếp theo nào cả.
Anh mơ hồ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô đối với tình cảm.
Nhưng anh không hiểu rốt cuộc trải nghiệm như thế nào đã khiến cô kháng cự và sợ hãi đến vậy.
Những bí mật giấu trong người cô, anh muốn chạm đến… nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.