[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Trong tiếng hô hoán xung quanh, anh ta vẫn chăm chăm nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đó.
Vết sẹo trên mu bàn tay, ngón trỏ hơi cụp khi thao tác,
Thậm chí là vết chai mỏng do dùng dụng cụ lâu ngày.
Đó là Lâm Ý!
Là Lâm Ý!
“Chào mọi người, lâu rồi không gặp. Tôi là Cerberus.”
Một giọng nói yếu ớt vang lên trong video, đã được xử lý nhưng vẫn nghe ra sự suy kiệt tột độ,
Như cơn gió nhẹ, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Lúc mọi người xem được video này, có thể tôi đã không còn động đậy được nữa rồi.”
“Nếu nhiệm vụ lần này thành công, xin hãy chuyển toàn bộ tiền thưởng của tôi cho quỹ thân nhân liệt sĩ hành động 714.”
“Kế hoạch tháo gỡ này, dành tặng cho một kẻ từng nợ tôi một lần thua.”
Tai Lục Minh ù đi, trong đầu toàn là hình ảnh về Lâm Ý.
Tờ đơn xin điều trần vò nhàu mà cô giấu sau lưng, trong buổi lễ ở nghĩa trang.
Khoảnh khắc cô bị anh quát mắng trước đám đông, nhưng vẫn kiên quyết không rơi một giọt lệ.
Rồi đến khi trong bệnh viện, anh lạnh lùng nói rằng đã tiêu hủy hết bằng chứng của cô,
Ánh mắt cô phút chốc tắt lịm, không còn chút ánh sáng nào.
Anh chợt nhớ đến tiếng gào tuyệt vọng của cô:
“Trả lại đồ cho tôi!”
Nhớ đến dáng cô khập khiễng bước đi, xiêu vẹo mà cứng cỏi.
Nhớ đến cảnh cô ngã dúi dụi trên bậc thang, mãi không thể gượng dậy.
Nhớ đến đoạn chân cụt gớm ghiếc lộ ra khi bị xé toạc ống quần.
Thì ra, cô không giả tàn tật để câu thương hại.
Không làm giả chứng cứ để giành vinh quang.
Cô chính là Cerberus.
Là thiên tài gỡ bom mà anh đã theo đuổi suốt năm năm, thề rằng một ngày nào đó sẽ vượt qua.
Vậy mà anh lại dùng cách tàn nhẫn và ngu xuẩn nhất,
Hết lần này đến lần khác, đạp người anh đáng lẽ phải tôn trọng và bảo vệ, xuống tận bùn đen.
“A Trần, anh sao vậy?”
Vương Quách nắm lấy tay anh, giọng hoảng loạn, “Anh đừng dọa em!”
Lục Minh hất mạnh tay cô ta ra, Vương Quách ngã sõng soài trên mặt đất.
“Không phải cô nói, A Vãn bỏ chạy giữa trận, khiến cô bị thương sao?”
Ánh mắt Lục Minh lạnh đến mức như muốn giết người,
“Vậy cô nói cho tôi biết, một người mất cả chân, thì chạy kiểu gì?! Nói đi!”
“Tất cả là tại cô! Tại cô khiến tôi hiểu lầm Lâm Ý!”
Vương Quách còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Minh túm chặt cổ áo.
“A Trần, nghe em giải thích…” Cô ta ôm mặt, còn muốn giở trò cũ.
“CÚT!”
Lục Minh đạp mạnh một cú, đá văng cô ta ra.
Anh mở đoạn video vừa truy cập được từ cơ sở dữ liệu trung tâm chỉ huy bằng quyền hạn cấp cao,
Phát ngay giữa toàn hội trường.
Đó là hiện trường hành động 714,
Khung hình cuối cùng do một góc camera ghi lại.
Trong video, Vương Quách đã sợ đến mức co rúm trong góc, run lẩy bẩy,
Còn Lâm Ý – ngay giây cuối cùng của bộ đếm hẹn giờ trên thiết bị nổ,
Dùng thân mình chắn cho con tin.
Cũng chính khoảnh khắc ấy, chân trái của cô, bị sóng xung kích xé toạc ngay tức thì.
Sự thật – được phơi bày.
Lục Minh như con thú bị dồn vào đường cùng, phát điên lao khỏi trung tâm chỉ huy.
Anh thậm chí không biết mình phải đi đâu để tìm cô.
Anh chỉ biết một điều:
Anh phải tìm lại A Vãn của anh.
Phải quỳ xuống trước cô ấy, cầu xin cô ấy tha thứ.
8
Lục Minh như kẻ điên, lái xe phóng bạt mạng khắp thành phố.
Bệnh viện, nghĩa trang, căn cứ huấn luyện nơi hai người từng cùng nhau đổ mồ hôi —
Nơi nào anh nghĩ tới, đều không có bóng dáng Lâm Ý.
Cuối cùng, dựa vào một ký ức mơ hồ,
Anh tìm đến một nhà máy cơ khí bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Khi lao vào xưởng máy đầy bụi và mùi dầu nhớt ấy,
Anh bắt gặp tôi đang kiệt sức, tựa vào một cỗ máy chằng chịt dây dẫn.
Trên mặt tôi là mặt nạ dưỡng khí, khắp người kết nối vô số thiết bị y tế,
Cả người như vừa được vớt lên từ đáy nước.
Trên màn hình cỗ máy kia, dữ liệu vừa hiển thị “đã hoàn tất tải lên”.
Để kịp thời giải mã “Đồng hồ đếm ngược từ Âm phủ” và dựng mô phỏng,