Chương 7

Truyện: Đòi Lại Danh Dự

Tác giả: Thu điếu ngư

Hắn làm động tác mô phỏng vụ nổ, rồi cắt tín hiệu.

Cả trung tâm lập tức rúng động.

“Là Địa Ngục Khuyển! Chuyên gia bom mìn hàng đầu của tổ chức khủng bố số một thế giới!”

“Hắn đã trà trộn vào khu diễn tập! Mà đến giờ vẫn chưa ai gỡ nổi bom của hắn!”

“Địa Ngục Khuyển chưa bao giờ lộ mặt. Lần này lại chủ động khiêu chiến!”

Tiếng bàn tán nổ ra như ong vỡ tổ.

Lục Minh đứng thẳng lưng, ánh mắt rực lên chiến ý và khao khát.

Anh ta căm ghét sự tàn ác của Địa Ngục Khuyển, nhưng cũng cuồng si kỹ thuật gỡ bom đạt đến đỉnh cao nghệ thuật của hắn.

Kẻ vừa yêu vừa hận ấy – là động lực duy nhất khiến anh ta không ngừng tiến về phía trước.

Vương Quách căng thẳng bám lấy tay anh:

“A Trần, anh nhất định làm được! Để cả thế giới thấy, ai mới là chuyên gia gỡ bom mạnh nhất!”

Cô ta xoay chuyển giọng điệu, đầy hả hê:

“Cũng để cho con nhỏ Lâm Ý không biết lượng sức mình kia thấy rõ – cô ta với anh là hai thế giới!”

Lục Minh lơ đãng gật đầu, nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt xám xịt như tro tàn của Lâm Ý, cùng cái chân cụt xấu xí đầy sẹo đó.

Tim anh ta bất chợt siết lại.

Ánh mắt anh bị bản thiết kế cấu trúc quả bom trên màn hình hút chặt.

Dữ liệu do X-quang tiền tuyến quét ra – phức tạp vô cùng.

Kích nổ hai tầng, cảm ứng thủy lực, liên động thủy ngân, thậm chí còn có một thiết bị nhận dạng sinh vật lạ chưa từng thấy.

“Cái quái gì đây? Đồ điên thiết kế ra chắc?” Sắc mặt Vương Quách tái nhợt.

“Im đi.” Lục Minh quát khẽ, mắt dán chặt vào màn hình, não bộ vận hành điên cuồng.

Mạch điện, chip, cách bố trí, vị trí mối hàn…

Tất cả đều mang một cảm giác quen thuộc — một kiểu điên cuồng và bướng bỉnh đã in sâu vào xương tủy anh ta.

Anh ta cau mày, lòng bỗng co thắt. Một nỗi bất an như dây leo siết chặt trái tim.

“Tạm ngừng diễn tập, chuyển sang tình huống chiến đấu thực tế! Tất cả chuyên gia, lập tức giải mã ‘Đồng hồ đếm ngược từ Âm phủ’!” Tổng chỉ huy hạ lệnh.

“Báo cáo! Nhận được yêu cầu liên lạc mã hóa! Danh hiệu: Cerberus – khẳng định có thể tháo được bom của Địa Ngục Khuyển!”

Tim Lục Minh như đánh trống.

Cerberus – Địa Ngục Tam Đầu Khuyển.

Thiên tài gỡ bom duy nhất trên dark web có thể so tài với Địa Ngục Khuyển – cũng là thần tượng thứ hai của anh ta.

Nhưng nỗi sợ hãi trong lòng anh ta lại càng mãnh liệt hơn.

“Không thể nào… chỉ là trùng hợp thôi.” Anh lẩm bẩm như kẻ thần kinh, sắc mặt trắng bệch.

Kênh liên lạc được kết nối. Màn hình sáng lên.

Không có mặt chuyên gia nào – chỉ có hai bàn tay.

Một bàn tay với các đốt xương rõ ràng, mu tay có một vết sẹo mờ dài.

Bàn còn lại – là một tay máy lấp lánh ánh kim.

Hai bàn tay — một linh hoạt, một chuẩn xác,

Đang phối hợp với tốc độ kinh hoàng và nhịp điệu hoàn hảo trên mạch điện mô phỏng,

Tái hiện lại hệ thống nhận dạng sinh học kỳ quái đó — và giải mã thành công.

Hô hấp của Lục Minh lập tức khựng lại.

Ánh mắt anh ta gắt gao dán chặt vào bàn tay thật – vào vết sẹo nơi mu tay — vết sẹo đã in sâu vào tận xương tủy trí nhớ anh ta!

Mười năm trước, trên sân huấn luyện, anh ta vô tình làm rách tay cô bằng kẹp gắp mạch.

Máu chảy đầm đìa, Lâm Ý không khóc, chỉ hung hăng trừng mắt với anh:

“Lục Minh, rồi sẽ có một ngày, tôi thắng anh… trên chiến trường thực sự!”

Sau đó, anh từng lén mua thuốc, nhưng vì tự ái nên không dám đưa.

Vết sẹo ấy… từ đó cứ ở lại nơi đó, chưa từng mờ đi.

7

“A Vãn!”

Lục Minh bật thốt lên một tiếng gọi vô thức, yếu đến mức chỉ mình anh nghe thấy.

Trong màn hình, hai bàn tay ấy vẫn đang chuyển động, cánh tay máy kim loại hơi cứng nhắc,

Nhưng tuyệt nhiên không ảnh hưởng đến độ chính xác của thao tác.

Chúng phối hợp ăn ý đến hoàn hảo.

Chẳng mấy chốc, một sơ đồ tháo gỡ hoàn chỉnh hiện lên trên màn hình,

Bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ màu đỏ:

“2014.9.10, Lâm Ý vs Lục Minh, 0:1. Hôm nay, đến lượt tôi trả lại rồi.”

Lục Minh lảo đảo lùi lại một bước, va đổ xe dụng cụ phía sau, phát ra tiếng vang lớn.