- Trang chủ
- Đêm Tân Hôn Có Tang
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Đêm Tân Hôn Có Tang
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
8
Cảm giác cơ thể ướt át, chẳng khác gì không mặc gì cả…
“Kỷ Thu Hợp, ta đã nhẫn nhịn nàng lâu lắm rồi.”
Giọng nói Vệ Đình Tự trầm khàn, đuôi âm khẽ khàng mê hoặc.
“Ta… ta…”
Ta muốn khóc cũng chẳng có nước mắt, hoảng loạn định đứng dậy.
Tiếc thay trong bồn trơn trượt, vùng vẫy mấy lần, chỉ càng dán chặt hơn vào người hắn.
Càng khó chịu hơn.
“Là ngươi kéo ta xuống nước!”
Ta bỗng cắn răng liều mạng, mặt dày chối tội.
“Ngươi… ngươi ấy, sao đi tắm còn đeo ngọc bội? Không thấy cấn à?”
Câu này ta thật sự muốn hỏi.
Dù sao thắc mắc lần trước vẫn chưa có lời giải.
Nhưng lời vừa dứt, giống như chạm trúng cơ quan gì đó.
Vệ Đình Tự chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu hôn xuống.
Không cho ta bất kỳ cơ hội phản kháng.
Ta giãy dụa vô ích, nhiệt độ xung quanh càng lúc càng cao.
Chỉ đành bị động tiếp nhận.
Không rõ là từ khi nào, y phục trên người đã từng chút, từng chút, bị tháo xuống hết thảy…
Trong cơn mơ hồ mở mắt, ta lờ mờ thấy trên bình phong cạnh bồn tắm, có vẽ một đóa thu hợp nở rộ.
Còn có vài hàng chữ đề bên cạnh.
Chữ viết kia… rõ ràng là nét bút của A Lưu!
Tên Vệ Đình Tự chết tiệt này, hắn gạt ta thê thảm!
Cơn giận trào dâng, ta hung hăng cắn lên bắp tay hắn một phát.
Nam nhân khẽ rên một tiếng, lại thấp giọng dụ dỗ:
“Ngoan… A Hợp, thả lỏng một chút…”
Sau chuyện, ta giận đến mức muốn bỏ đi.
Không ngờ tên nam nhân bụng đen kia lại giấu mất tiểu y của ta.
Đi cũng không được, đành phải trần như nhộng nằm bên hắn, chẳng còn gì để giấu.
Khuôn mặt tuấn tú trước mắt, dần dần trùng khớp với hình ảnh tiểu nam hài năm xưa mà ta từng gặp một lần trong ký ức.
“Lúc đó mẫu thân ta mất, phụ thân liền buông thả bản thân.”
“Đem đủ loại nữ nhân về nhà, còn mặc kệ bọn họ ngược đãi ta…”
“Cho nên khi ấy, ta thấy thế gian này thật vô vị, vốn đã muốn tìm đến cái chết.”
“A Hợp à, chính là nàng đã kéo ta lên, khích lệ ta tiếp tục sống.”
“Trên người nàng có một khí chất không chịu khuất phục, rõ ràng cảnh ngộ bi thảm, vậy mà vẫn sống lạc quan kiên cường.”
Vệ Đình Tự ôm ta vào lòng, ngữ khí chân thành dị thường.
Ta hừ lạnh một tiếng, giọng chẳng mấy dễ nghe:
“Thế nên, ngươi lại dùng cách ấy để đối đãi với ân nhân cứu mạng sao?”
“Từng bước dẫn ta gả cho phụ thân ngươi, rồi trở thành tiểu nương của ngươi?”
Hắn ngoan ngoãn nhận sai, chậm rãi giải thích từng điều một:
“Ngày thành thân, ta đã hạ thuốc ông ta, không thể làm gì được nàng.”
“A Hợp, chẳng phải ta chưa từng nghĩ đến việc trực tiếp tới cửa cầu hôn.”
“Chỉ là nếu làm vậy, danh tiếng của nàng ở kinh thành sẽ bị bàn ra tán vào, ta không muốn để người đời hủy hoại thanh danh nàng.”
“Phương pháp này, tuy có phần quanh co, nhưng lại vẹn toàn đôi đường.”
“Vừa giúp nàng đường đường chính chính trả thù những kẻ kia, lại chẳng ai có thể dị nghị điều gì.”
Huống hồ… trong lòng hắn, cũng có tư tâm.
Vệ Đình Tự ôm người trong lòng, vui mừng khôn xiết, những tâm sự sâu kín kia, hắn không nói ra miệng.
Đây là người mà hắn đã phải lòng chỉ trong một cái nhìn.
Năm đó nàng như tiên nữ hạ phàm, bước vào thế giới xám xịt của hắn.
Tự nhiên hắn cũng mong… tiên nữ mà hắn nâng niu trong tim, không chỉ xem hắn là bằng hữu.
Thế nhưng hắn không dám chắc, những bức thư qua lại suốt ngần ấy năm, có khiến nàng động tâm như hắn chăng.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể tự mình sắp đặt.
Sinh ra trong đại tộc thế gia, tranh đoạt mưu toan là bài học bắt buộc.
Song, toan tính của Vệ Đình Tự dành cho Kỷ Thu Hợp — chỉ có một lần này.
Vì hắn mưu… lòng nàng.
…
Người phụ nữ được chọn xung hỉ cho lão Quốc công, cuối cùng vì không mang thai mà bị bắt đi tuẫn táng.
Vì thân phận chẳng mấy quan trọng, phủ Quốc công cũng không tổ chức tang lễ linh đình, chỉ qua loa an táng.
Vài tháng sau, tân Quốc công hoàn toàn đứng vững vị thế, cưới tam tiểu thư của Hộ Bộ Thượng Thư làm chính thê.
Vị tiểu thư ấy vì dưỡng bệnh mà ở nơi núi cao chùa vắng, gần đây mới hồi phục và được đón về nhà.
Số mệnh nàng tốt, được Quốc công gia để mắt tới.
Mười dặm hồng trang, tiếng trống nhạc rộn ràng khắp ngõ.
Mãi đến lúc vén khăn hồng lên, trông thấy khuôn mặt yêu nghiệt khuynh thành ấy, ta cố kìm nén mọi nhung nhớ trong lòng, giả vờ thản nhiên trêu ghẹo:
“Chẳng phải là kế tử đó sao, lâu ngày không gặp…”
“Nhưng ta thì đối với tiểu nương, một ngày không thấy, như cách ba thu, thật lòng nhung nhớ.”
Trong màn trướng đỏ thắm, hắn mỉm cười tiến lại gần.
Gương mặt tuấn tú sát trong gang tấc, khiến người nhìn muốn nuốt nước bọt.
“Ngọc bội định tặng cho người trong lòng, tiểu nương có muốn không?”
Nhớ lại những hình ảnh hôm nào, hơi thở ta lập tức dồn dập, sắc hồng nhanh chóng lan đầy má.
“Không…”
Lời còn chưa kịp dứt, đã bị hắn chặn môi.
Bàn tay đang khẽ đấm lên ngực hắn cũng bị nắm chặt, chẳng thể nhúc nhích.
Sau một hồi cuồng nhiệt, đến khi cả hai mệt lả, hắn mới chịu buông ta ra.
“Không được nói… không muốn.”
“…Ừm.”
Người trước mắt là người trong tim.
Hắn nguyện dâng trọn thân tâm cho nàng.
Một đời một kiếp — vừa vặn là nàng.
(Hết)