QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Mẫu thân giơ tay chỉ mặt ta mắng mỏ, lại trở về bộ dạng ác độc năm xưa.
A, quả có chuyện đó.
Bấy lâu nay bà ta hành hạ ta, phần lớn cũng là vì nguyên nhân này.
Năm xưa bà hoài song thai long phụng, phụ thân ta hứa chỉ cần bà hạ sinh bình an, sẽ chính thức đón bà vào phủ làm thiếp.
Tiếc thay, nam hài vừa ra đời không lâu đã chết yểu vì yếu ớt, giấc mộng làm thiếp cũng theo đó tan biến.
Từ ấy, bà luôn đem hết oán hận trút lên đầu ta, cho rằng chính ta khắc chết con trai bà.
Thế nhưng hiện nay, ta đã là kế thất của cố Quốc công, dẫu cho vẫn còn sống chết chưa rõ, thì cũng chẳng phải hạng người bà có thể muốn sỉ nhục là sỉ nhục.
Ta dựa vào đâu mà phải nghe bà nói mấy lời lẽ xằng bậy đó?
“Hay là… ngươi không biết, khi còn làm kỹ nữ từng phá thai quá nhiều, tạo nghiệt quá nặng, nên báo ứng mới giáng xuống chính đứa con trai của mình đó?”
Mẫu thân ta nghe xong, nghẹn lời không thở ra nổi, suýt chút nữa thì ngất tại chỗ.
Đổi lại là khi xưa, hẳn bà đã lao đến, rít gào xé nát mặt ta.
Còn hiện tại… xem ra bà chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Phụ thân ta không nể tình chút nào, giáng một cái tát như trời giáng vào mặt bà, vang dội cả sảnh:
“Ngươi ăn nói với phu nhân Quốc công như vậy đó à?!”
Bà ta vốn sợ phụ thân, nên lập tức cúi đầu không dám hó hé.
Lúc này phụ thân mới dần nguôi giận, quay sang ta, gương mặt lại nhu hòa như cũ:
“Thu Hợp, phụ thân luôn biết con là một đứa hiểu chuyện.”
“Nay con đã có nơi nương tựa, nhưng muội muội con vẫn chưa có chỗ gửi thân. Vị tân Quốc công kia chẳng phải là kế tử của con sao? Muội con có cảm tình với hắn, nếu con chịu mở lời, thì hẳn là…”
Lời còn chưa dứt, Vệ Đình Tự đã sải bước tiến vào.
Khí thế như mây đè núi ép, khiến người ta không dám ngẩng đầu.
Một vị Quốc công chánh nhất phẩm cùng một quan Ngũ phẩm như Quang Lộc Tự Thiếu khanh, đúng là cách biệt trời vực.
Vệ Đình Tự chưa lên tiếng, phụ thân ta đã không dám nói thêm nửa lời.
Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt thanh uẩn ẩn chứa chế giễu, nhưng mặt mũi vẫn ôn hòa.
“Quý phủ của đại nhân đã vượt mặt bổn công tìm đến tiểu nương, chẳng hay trong nhà xảy ra đại sự gì? Có cần phủ Quốc công hỗ trợ chăng?”
Phụ thân ta ấp úng, căn bản không dám nhắc đến chuyện muội muội gì nữa.
Vệ Đình Tự cười nhạt, nhẹ giọng nói:
“Mùa hạ oi ả, hai vị đi đường vất vả, nếu có chuyện cần bàn, chi bằng cứ nghỉ ngơi rồi hãy nói.”
Nha hoàn nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn, liền bê trà do ta chuẩn bị từ sớm đến dâng lên.
Thế nhưng rõ ràng… trong chén trà đó, ta đã hạ thuốc…
Phụ thân ta cảm kích không thôi, cùng mẫu thân đồng thời nhận lấy, còn hít một hơi rồi tấm tắc khen:
“Quả là trà Long Tỉnh thượng hạng trước tiết Vũ, đa tạ Quốc công gia ban thưởng.”
Vệ Đình Tự gật đầu nhẹ, để lại không gian cho bọn họ, rồi dắt ta rời đi.
“Việc kế thừa tước vị vừa mới xong, trong phủ sự vụ bề bộn, tiểu nương phải giúp ta xử lý mọi việc. Phiền hai vị chờ tạm trong này, chúng ta sẽ trở lại sau.”
“Được được! Tự nhiên!”
Cửa vừa đóng lại, ánh mắt ta cũng bị cách biệt, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Vệ Đình Tự thấy sắc mặt ta tái nhợt, đi vài bước lại quay đầu nhìn, vẫn không nói lời nào.
Chỉ nhân lúc hạ nhân không chú ý, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Ta mới sực tỉnh quay đầu nhìn hắn, liền bắt gặp khóe môi hắn khẽ nhếch, như thể tâm tình vô cùng tốt.
Xong rồi…
Hắn… chẳng lẽ đã biết chuyện gì đó?
Không đúng… thuốc là ta vừa mới hạ, nghĩ kỹ lại, hẳn hắn không thể biết được mới phải?
Ta lấy dũng khí, dè dặt dò hỏi:
“Công tử có điều gì… cần tiểu nương giúp đỡ?”
Hắn bước đi khoan thai, bàn tay to lớn trong tay áo nhẹ nhàng bao trọn lấy tay ta, khiến lòng người an ổn.
Đường trong phủ Quốc công, ta đều đã quen thuộc.
Mà lối này, rõ ràng là dẫn đến Chiếu Tuyết Ốc.
“Tiểu nương đi cùng ta, dùng bữa nhé.”
Hả?
Đây… là chuyện hắn cần ta giúp?
“Ăn xong rồi, ta đưa nàng cùng đi xem hí khúc.”
Khi tới trước cửa Chiếu Tuyết Ốc, Vệ Đình Tự dừng lại, cúi đầu nhìn ta.
Ánh mắt như ngân hà gợn sóng, nụ cười chứa chan.
…
Lúc ta cùng Vệ Đình Tự dùng cơm xong quay về, thì phụ thân và mẫu thân ta trong phòng đã giao hoan loạn xạ, chẳng phân trời đất.
Trong phòng ngổn ngang hỗn độn, cảnh tượng dâm loạn không sao tả xiết.
Có lẽ liều thuốc ta bỏ đủ mạnh, đến khi bị người phát hiện bao vây, hai kẻ đó vẫn dây dưa không rời, cưỡng cũng không thể tách.