[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chương 15
Lão đạo đã bị tìm được, song sự tình lại có phần rắc rối.
Ám vệ của ta vây quanh bảo vệ ta cùng Tuệ Oanh, còn bên kia, một nhóm nhân mã khí thế bức người che chở lão đạo sĩ.
Hai bên đối mặt hồi lâu, rốt cuộc đối phương mở lời trước:
“Viên Mão đã giao cho tiểu thư, hôm nay, đạo sĩ này thuộc hạ nhất định phải mang đi.”
“Cầu xin tiểu thư lượng thứ, bọn thuộc hạ nếu tay không trở về, khó lòng bẩm báo với lão gia.”
Ta bắt được mấu chốt trong lời hắn: “Trong mắt phụ thân, lão đạo này còn trọng yếu hơn cả Viên Mão?”
Người kia nhíu mày, hung hăng quay đầu sang một bên.
“Tiểu thư, xin đừng làm khó bọn thuộc hạ.”
“Dễ nói thôi.” Ta đút tay vào tay áo, chậm rãi bước đi: “Ta vốn chẳng định giữ người, chỉ muốn hỏi mấy câu mà thôi.”
“Ngươi giao người cho ta, nửa canh giờ sau, nguyên người trả lại.”
Ám vệ của phụ thân trầm ngâm nửa khắc, tay nắm chặt trường kiếm.
Tiêu ám vệ bên ta nâng mũi kiếm chỉ thẳng đối phương, tuyệt không lùi bước.
“Được rồi.”
Lão đạo sĩ vừa nãy còn vuốt râu ngáp ngắn ngáp dài, nay bị ám vệ phụ thân đẩy ra, lập tức căng chặt hai chân, run rẩy chẳng muốn bước đi.
“Tiểu thư, người giao cho cô, nhưng xin để Tuệ Oanh cô nương ở lại bồi tiếp một lát. Bằng không, thuộc hạ thật sự bất an.”
Tiêu ám vệ nắm cổ áo lão đạo lôi vào trong rừng, ta theo sát phía sau.
Ám vệ của phụ thân đứng bao quanh Tuệ Oanh, mắt không rời nửa tấc, khiến nàng sợ đến dựng tóc gáy, như ngồi trên đống lửa.
Giữa rừng rậm, Tiêu ám vệ giữ chặt hai tay lão đạo, ta chậm rãi bước tới gần.
“Lão đạo, ngươi muốn trùng đồng tử để làm gì?”
Lão đạo huýt sáo ngạo mạn, hoàn toàn làm ngơ.
Ta rút kiếm bên hông Tiêu ám vệ, kề sát cổ hắn.
Ánh mắt lão hoảng loạn, miệng lắp bắp:
“Ngươi ngươi… ngươi chẳng phải đã nói sẽ… nguyên người… nguyên người trả lại sao…”
Ta kéo nhẹ lưỡi kiếm, rạch một đường máu đỏ trên cổ hắn.
“Chớ! Chớ có quên, người của ngươi vẫn còn trong tay bọn họ!”
Ta chẳng đáp lời, chỉ gia tăng lực đạo. Lão đạo đau đến tê người, nhưng không dám nhúc nhích nửa phần.
Một vệt máu chảy theo mũi kiếm nhỏ xuống giày hắn, cuối cùng hắn thều thào:
“Đừng! Đừng nữa… ta nói… ta nói hết…”
Lão đạo sĩ là dã đệ tử Mão Sơn.
Đạo sĩ Mão Sơn vốn có thanh danh trong sạch. Song có kẻ nửa đường xuất gia, không theo chính thống, lại mượn danh Mão Sơn hành tà đạo, thiên hạ gọi là dã Mão Sơn.
Lão đạo này học toàn loại pháp thuật hại người lợi mình, làm chuyện thương thiên hại lý.
Theo lời hắn, trùng đồng tử vốn là thiên sinh dã Mão Sơn. Trên thì nhìn thấu thiên cơ, dưới thì giao cảm quỷ thần, thi triển thuật pháp tổn nhân lợi kỷ, càng như cá gặp nước.
Hai mươi năm trước, hắn đã tính được nơi này sẽ có trùng đồng tử giáng sinh, bèn ẩn mình tại thôn Lưu Gia ba năm, nhưng rốt cuộc tay trắng.
Gần đây, quẻ tượng hiển hiện dấu hiệu trùng đồng tử lại xuất hiện, hắn nôn nóng chạy đến, thì đã chậm một bước — trùng đồng đã bị vứt cho sói ăn.
Hắn không cam tâm, lục soát khắp sau núi, mới bị ám vệ của phụ thân ta bắt về.
“Ngươi thật sự chưa tìm được trùng đồng tử?”
Lão đưa tay sờ cổ, máu vẫn chưa khô hẳn, vội xua tay:
“Tự nhiên là thật, lão đạo ta thân còn khó giữ, nào có thể giấu nổi hài nhi còn đỏ hỏn kia?”
Hắn còn cười hì hì: “Các ngươi có thể muốn nó chết, ta thì cầu mong nó sống, để… nối nghiệp ta…”
Tiêu ám vệ lườm hắn một cái, lão lập tức câm miệng.
Ta cắn nhẹ nắm tay, suy tư hồi lâu rồi hỏi tiếp:
“Ngươi có biết thuật trọng sinh không?”
Lão trợn mắt kinh ngạc:
“Sao ngươi lại biết…”
Hiếm thấy hắn thu lại vẻ bất cần đời, nghiêm mặt đáp:
“Biết chứ, đó là pháp thuật chỉ trùng đồng tử mới có thể làm được. Lão đạo ta thân xác phàm tục, dẫu tốn cả đời tu luyện cũng không tiến được nửa tấc.”
Ta hỏi dồn:
“Vậy làm sao thi triển?”
Lão vuốt râu, làm vẻ cao thâm:
“Nói thì dài, mà các vị lại chẳng phải người trong thuật môn, có nói cũng chẳng thông nổi đâu…”
“Nói ngắn lại, thì là — dùng một ngàn sinh linh làm tế phẩm, đổi lấy một người tái nhập luân hồi.”