8

Tôi gắt lên, “Đừng lôi tôi vào bùn bẩn của anh!”

“Lâm Tri Ngữ là do anh chọn, tiền là do anh chi, những video ghê tởm kia là cô ta đăng, liên quan gì đến tôi?”

“Sao lại không liên quan?”

Hắn bất ngờ kích động, bước thêm một bước, gần như áp sát mép giường.

“Nếu không phải em nhất quyết chống đối tôi, nhất quyết tống tôi vào tù, tôi đâu đến mức này?”

“Nhan Nhan, em biết rõ tôi không thể ngồi tù, lũ kẻ thù đang chờ róc da xẻ thịt tôi!”

“Đó là quả báo của anh!”

Tôi quát lớn, cơn giận át cả sợ hãi, “Họa Đình Thâm, con đường này là chính anh chọn!”

Sắc mặt hắn tái mét, méo mó đến xanh lè.

“Đúng, là tôi chọn! Nhưng chọn em, chẳng lẽ cũng sai sao?”

Hắn bất ngờ lao tới, định nắm lấy cổ tay tôi.

“Nhan Nhan, đi cùng tôi, tôi cầu xin em…”

“Chúng ta không thể quay lại như trước, nhưng có thể đến một nơi mới, tôi sẽ thật tốt với em, sẽ không chọc giận em nữa…”

“Cút đi!”

Tôi hất mạnh chăn, vội vàng lùi lại.

Chân lại va trúng giường, đau đến hít mạnh một hơi.

Chỉ một thoáng khựng lại ấy, bàn tay Họa Đình Thâm đã chộp lấy ống tay áo ngủ của tôi, sức mạnh lớn đến mức vải gần như rách toạc.

“Nhan Nhan!”

Ánh mắt hắn nóng rực đến đáng sợ, hơi thở dồn dập:

“Đừng ép tôi…”

Ngay lúc đó, ngón tay tôi cuối cùng cũng chạm được nút báo động ở đầu giường, không chút do dự ấn xuống!

“Bíp! Bíp!”

Tiếng còi báo động chói tai vang lên, toàn bộ đèn trong biệt thự bật sáng choang.

Họa Đình Thâm giật mình ngoái nhìn ra cửa sổ, đám vệ sĩ gần như ngay lập tức ập vào.

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt phức tạp – vừa oán hận, vừa bất cam, lại thấp thoáng một thoáng tuyệt vọng rồi vụt tắt.

“Nhan Nhan, em thật sự nhẫn tâm thế sao?”

Giọng hắn đột nhiên hạ xuống, cả cơ thể như mất hết sức lực.

“Mười năm… mười năm tình cảm, em nói cắt là cắt, nói tống tôi vào tù là tống?”

“Là anh cắt trước.”

Tôi nhìn hắn, giọng phẳng lặng không gợn sóng:

“Từ ngày anh phản bội tôi, từ lúc anh mở miệng gọi tôi là người hầu, đã cắt rồi.”

“Hay lắm… cắt rồi…”

Hắn bỗng bật cười, tiếng cười điên dại xen lẫn bi thương, rồi bất ngờ rút ra một con dao găm từ ngực áo.

Tim tôi lập tức siết chặt, theo bản năng lùi ra sau.

“Họa Đình Thâm, anh định làm gì?”

“Làm gì ư?”

Hắn xoay lưỡi dao trong tay, ánh mắt phiêu tán lướt quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi.

“Cảnh sát không bắt được tôi, em cũng không chịu đi cùng… Trên đời này, hình như chẳng còn gì để tôi vương vấn nữa.”

“Anh điên rồi!”

Tôi quát lớn, “Bỏ dao xuống! Anh vẫn còn cơ hội…”

“Cơ hội?”

Hắn cười khẩy, bất ngờ dí thẳng mũi dao vào cổ mình, ánh mắt ghìm chặt lấy tôi, như muốn khắc sâu bóng hình tôi vào tận xương tủy.

“Cơ hội của tôi, đã bị chính tay em hủy rồi! Thẩm Nhan, cho dù chết, tôi cũng muốn em nhớ tôi suốt đời!”

“Đừng mà!”

Tôi hoảng hốt hét lên, lao người muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Họa Đình Thâm ngã mạnh ra sau, đập vào tường rồi trượt xuống sàn.

Máu từ cổ hắn phun ra, nhuộm đỏ tấm thảm tối. Đôi mắt từng ngập tràn cố chấp và hung hãn, vĩnh viễn tắt lịm ánh sáng.

Ngay lúc đó, cửa phòng bị xô mạnh, anh trai dẫn theo vệ sĩ ập vào.

Cảnh tượng khiến tất cả chết lặng.

Sắc mặt anh trai tôi tái nhợt, vội ôm chặt lấy tôi, bàn tay che kín mắt tôi:

“Đừng nhìn, Tiểu Nhan, đừng nhìn…”

Cả người tôi cứng đờ trong vòng tay anh, nước mắt cuối cùng cũng trào ra.

Không phải vì cái chết của Họa Đình Thâm, mà vì mười năm bị phụ bạc, vì cô gái ngây ngô từng tin rằng có thể đi đến cuối cùng với hắn.

“Xử lý cho sạch.”

Giọng anh trai lạnh băng, ra lệnh cho vệ sĩ:

“Báo cảnh sát và pháp y, cứ theo quy trình.”

Anh bế tôi rời khỏi phòng, bỏ lại sau lưng tất cả máu tanh và tuyệt vọng.

Hành lang sáng vàng dịu, nhưng khắp người tôi lại lạnh buốt. Ánh mắt tuyệt vọng cuối cùng của Họa Đình Thâm vẫn hằn trong tâm trí.

Tôi biết, cái chết của hắn đã khép lại hoàn toàn đoạn tình cảm hoang đường này.

Nhưng nửa đêm mộng mị, tôi vẫn nhớ đến chàng trai năm xưa trong chiếc sơ mi trắng, đứng giữa phố cười rạng rỡ, thề sẽ cả đời đối tốt với tôi.

Thêm một lần choàng tỉnh trong cơn ác mộng, anh trai ôm tôi vào lòng, dịu giọng an ủi:

“Mọi thứ qua rồi, Tiểu Nhan, từ nay hãy sống thật tốt.”

Tôi khẽ gật đầu, vùi mặt vào ngực anh.

Ừ, tất cả đã qua.

Tôi phải buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại cuộc đời mình.

(hoàn)