- Trang chủ
- Chính Thất Mười Năm
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: Chính Thất Mười Năm
Tác giả: Sâu nhỏ đáng yêu
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Nhưng tia do dự ấy chỉ kéo dài nửa giây, đã bị sự hung hãn phủ lấp, rõ ràng trong lòng đã nổi sát ý.
“Tri Ngữ nói đúng.”
“Dám làm loạn trên địa bàn của Họa Đình Thâm này, thì phải trả giá.”
Anh ta ngẩng cằm ra hiệu với đám vệ sĩ:
“Lôi cô ta ra ngoài, quăng xuống biển cho cá ăn.”
Bọn vệ sĩ lập tức đáp lời, nhe răng cười dữ tợn rồi áp sát về phía tôi.
Lâm Tri Ngữ trốn sau lưng anh ta, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc thắng.
Tôi thì vẫn đứng yên, thậm chí còn bật cười, cười đến mức toàn thân run rẩy, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
“Họa Đình Thâm, anh tưởng còn che trời được nữa sao?”
Lời vừa dứt, cánh cửa khắc hoa nặng nề của hội trường bất ngờ bị phá tung.
Một nhóm cảnh sát quốc tế mặc đồng phục đen xông vào, súng lăm lăm, viên sĩ quan dẫn đầu quát lớn:
“Họa Đình Thâm, bỏ vũ khí xuống! Anh đã bị bắt!”
Cảnh tượng lập tức hỗn loạn.
Khách khứa la hét ôm đầu ngồi xổm, đám anh em của Họa Đình Thâm theo bản năng đưa tay xuống thắt lưng, nhưng ngay lập tức bị cảnh sát quốc tế quát ngăn:
“Không được động! Còn động sẽ nổ súng!”
Gương mặt hung tợn của Họa Đình Thâm bỗng chốc cứng lại, thay vào đó là cơn phẫn nộ khi bị tính kế.
Anh ta gằn mắt nhìn tôi:
“Là cô! Thẩm Nhan, cô sớm đã bày sẵn cục diện này!”
“Anh cũng thế thôi.”
Tôi lạnh lùng đáp, “Anh giấu tôi suốt ba năm để nuôi dưỡng một bông hoa trắng nhỏ, chẳng lẽ tôi không thể chuẩn bị đường lui cho mình?”
Cảnh sát quốc tế nhanh chóng hình thành vòng vây, từng bước ép sát anh ta.
Lâm Tri Ngữ sợ đến khóc thét:
“Không liên quan đến tôi! Tôi chẳng biết gì cả!”
“Bắt lấy hắn!”
Viên sĩ quan ra lệnh, hai cảnh sát lao về phía Họa Đình Thâm.
Nhưng ngay lúc họ sắp chạm vào, anh ta đột ngột đẩy mạnh vệ sĩ bên cạnh, ném thẳng Lâm Tri Ngữ về phía cảnh sát.
Thừa cơ mọi người né tránh, anh ta lao thẳng về phía cửa sổ sát đất.
“Choang!”
Bức tường kính khổng lồ vỡ nát, mảnh vỡ bắn tung tóe cắt rách cánh tay anh ta.
Trước khi bỏ trốn, Họa Đình Thâm quay đầu nhìn tôi một cái thật sâu, trong mắt mang theo bất cam và hận ý.
“Đuổi theo!”
Viên sĩ quan quát lớn, lập tức dẫn người lao ra.
Tôi chạy đến cửa sổ, chỉ thấy anh ta ngã xuống bãi cỏ dưới lầu, lăn một vòng rồi bật dậy, lao thẳng về phía khu rừng rậm sau trang viên.
“Hắn không chạy xa được! Toàn bộ lối ra đã bố trí mai phục!”
Viên sĩ quan gào vào bộ đàm:
“Thông báo toàn bộ vòng ngoài, phong tỏa tất cả cửa thoát!”
Tôi nhìn bóng lưng Họa Đình Thâm khuất dần trong rừng, đầu ngón tay lạnh buốt.
Tôi hiểu, anh ta sẽ không dễ dàng chịu trói, bởi thứ anh ta giỏi nhất chính là tìm đường sống trong tuyệt cảnh.
Một cảnh sát bước đến, đưa cho tôi tập hồ sơ.
“Thẩm tiểu thư, đây là danh sách tội chứng sơ bộ của Họa Đình Thâm, cùng với các ghi chép phạm tội liên quan đến Lâm Tri Ngữ, xin cô xác nhận và ký tên.”
Tôi cúi đầu nhìn bản ghi chép chi chít, còn có cả những bất động sản và xa xỉ phẩm đứng tên Lâm Tri Ngữ, trong lòng lại chẳng gợn chút sóng.
Lâm Tri Ngữ bị còng tay, điên cuồng giãy giụa, khóc lóc gào thét với tôi:
“Thẩm Nhan! Thả tôi ra! Là Họa Đình Thâm ép tôi! Tôi không biết gì cả!”
“Những video cô khoe khoang trên mạng, từng món đồ trộm được cô khoác trên người, đều là chứng cứ.”
Tôi thản nhiên nói, “Pháp luật sẽ không tha cho cô chỉ vì vài giọt nước mắt.”
Cô ta bị kéo đi, tiếng khóc dần biến mất nơi cuối hành lang.
Lão quản gia bước đến bên tôi, nhẹ giọng:
“Tiểu thư, thiếu gia tới rồi…”
Tôi vội quay đầu, thấy anh trai mặc áo khoác gió đen, mang theo vài vệ sĩ bước nhanh vào.
Ánh mắt anh quét qua khung cảnh bừa bộn, cuối cùng dừng lại trên người tôi, ngập tràn xót xa.
“Anh…”
Anh không nói nhiều, chỉ nhanh bước đến, cởi áo khoác phủ lên vai tôi, giọng trầm xuống:
“Không bị thương chứ?”
“Không.”
Tôi lắc đầu, rồi nhìn về phía khu rừng ngoài cửa sổ:
“Nhưng Họa Đình Thâm chạy mất rồi.”
Anh trai vòng tay qua vai tôi, vỗ nhè nhẹ an ủi:
“Không sao, chắc chắn sẽ bắt được hắn.”
“Về nhà cùng anh.”