7
Tôi ngước nhìn gương mặt vững chãi ấy, dây thần kinh căng thẳng bấy lâu mới buông lỏng, khóe mắt bỗng nóng lên.
Những giọt lệ mà khi đối mặt với Họa Đình Thâm và Lâm Tri Ngữ tôi còn kìm được, giờ đây, chỉ cần thấy người thân, suýt nữa đã vỡ òa.
“Vâng, về nhà.”
Tôi khẽ gật đầu, để mặc anh ôm chặt bước ra ngoài.
Sau hôm đó, lệnh truy nã quốc tế của Họa Đình Thâm được dán khắp các cửa khẩu, lực lượng tuần tra biển cũng nhiều lần chặn bắt những con thuyền nghi ngờ là nơi hắn ẩn náu.
Có lần, ngay cả vệ sĩ thân cận của hắn cũng bị bắt trên du thuyền ngoài khơi, vậy mà hắn ta lại như bốc hơi khỏi nhân gian, luôn thoát thân kỳ quái ngay khi vòng vây thắt chặt.
Anh trai lo lắng đến cực điểm.
Biệt thự của tôi được tăng cường thêm ba tầng giám sát, tường rào kéo cao lưới điện, tám vệ sĩ thay nhau tuần tra 24 giờ, ngay cả cửa sổ cũng đổi thành kính chống đạn.
Mỗi tuần, anh trai đều bay sang ăn với tôi hai bữa, trước khi rời đi không quên căn dặn:
“Ban đêm nhớ khóa cửa, có động tĩnh gì lập tức bấm nút khẩn cấp.”
Tôi cười gật đầu, nhưng trong lòng hiểu rõ.
Họa Đình Thâm – kẻ bò ra từ địa ngục ấy, tuyệt đối không dễ dàng bị bắt.
Đêm đó, sau khi tắm rửa xong, tôi nằm trên giường lật xem tài liệu.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, xen lẫn tiếng bước chân tuần tra của vệ sĩ, khiến bầu không khí càng thêm tĩnh mịch.
Chuỗi ngày căng thẳng liên tục khiến tôi mệt mỏi, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi chợt bị đánh thức bởi một tiếng “kẽo kẹt” rất khẽ…
Tim tôi lập tức nhảy thót lên cổ họng, bừng tỉnh mở mắt.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ đầu giường, ánh sáng vàng vọt hắt xuống, một bóng người cao lớn đang nửa quỳ trên bệ cửa sổ.
Nước mưa từ quần áo ướt sũng của hắn nhỏ tong tong xuống thảm, loang thành từng mảng đậm màu.
Hắn gầy đi quá nhiều, chiếc áo khoác đen từng vừa vặn giờ rộng thùng thình treo trên người, cả thân thể phủ đầy mùi máu tanh nồng nặc.
Nhưng đôi mắt kia vẫn sáng rực đáng sợ, ánh nhìn chết chặt lấy tôi, như dã thú nhắm vào con mồi.
“Nhan Nhan, đã lâu không gặp nhỉ?”
“Tôi biết mà, bọn họ không thể ngăn tôi gặp em.”
Giọng hắn khàn khàn, thậm chí còn mang theo một nụ cười quái dị.
Sau lưng tôi lạnh buốt, mồ hôi túa ra, ngón tay vô thức lần tìm công tắc báo động ngay đầu giường.
Chỉ cần ấn xuống, chuông cảnh báo trong biệt thự sẽ lập tức vang lên, vệ sĩ sẽ xông vào trong vòng một phút.
Nhưng Họa Đình Thâm như nhìn thấu ý định, bước lên một bước.
“Đừng chạm vào nó.”
Giọng hắn thấp xuống, mang theo chút khẩn cầu:
“Tôi không muốn làm hại em, chỉ muốn nói chuyện thôi.”
“Nói chuyện?”
Tôi cố ép xuống nỗi sợ hãi, chống tay ngồi dậy, lưng dán chặt vào tường, kéo giãn khoảng cách với hắn.
“Một kẻ bị truy nã trèo tường vào phòng vợ cũ, rồi bảo chỉ muốn nói chuyện?”
“Họa Đình Thâm, anh bỏ chạy lâu quá đến mức đầu óc cũng loạn rồi à?”
Hắn bật cười, tiếng cười trầm khàn, đầy đè nén, khiến da đầu tôi tê dại.
“Vợ cũ? Nhan Nhan, sao em có thể nói thế?”
“Mười năm tình cảm, đâu phải một tờ giấy ly hôn là xóa sạch.”
Hắn bước lên hai bước, dừng lại cách giường tôi chưa tới hai mét. Dưới ánh đèn vàng, tôi thấy rõ gương mặt hắn.
Một vết sẹo dài kéo từ chân mày đến gò má.
Thấy tôi nhìn, hắn chỉ vào đó, khẽ cười cay đắng.
“Em xem, vì tìm em mà tôi chịu bao khổ sở.”
“Cảnh sát đuổi tôi như chó hoang, nhưng chỉ cần nghĩ đến em, tôi lại có sức mà sống tiếp.”
“Nhan Nhan, đi với tôi đi, chúng ta đến một nơi chẳng ai biết, bắt đầu lại từ đầu.”
“Bắt đầu lại?”
Tôi như nghe được trò cười lớn nhất, “Bắt đầu lại buôn lậu rửa tiền, hay bắt đầu lại tìm thêm tiểu tam?”
“Họa Đình Thâm, nhìn xem anh giờ thế nào, chẳng khác nào chó mất chủ, lấy gì khiến tôi đi theo?”
Nhắc đến “tiểu tam”, ánh mắt hắn thoáng chốc bùng lên hung ác, bàn tay nắm chặt.
“Tôi chỉ chơi bời thôi, con đàn bà đó cũng xứng với tôi sao?”
“Chỉ vì có vài chỗ giống em, nên tôi mới không kiềm chế được…”
“Đủ rồi!”