9
“Ái thê của ta người đẹp lòng thiện, nào có dính dáng gì đến hai chữ ‘độc ác’ chứ?”
Tới ngày thứ bảy, Lâm Uyển Thanh bị giam trong thủy lao…
Phụ thân ta cuối cùng cũng nhịn không nổi mà đến tìm.
Hắn bảo, nếu ta không giao Lâm Uyển Thanh ra, thì sẽ đánh chết ta – đứa con gái bất hiếu này.
Ta dĩ nhiên thuận theo tâm ý hắn, trả nàng ta lại không thiếu một phân.
Nào ngờ phụ thân lại hoảng sợ đến ngẩn người, khóc đến suýt ngất.
Ta chỉ thấy buồn cười:
“Năm xưa mẫu thân ta chết, người cũng không chớp mắt một cái, nay nàng ta chẳng qua mất đi đôi chân, người lại khóc đến thế, thật là thứ vô dụng!”
Nghe nói hôm đó phụ thân tức đến mức trúng gió.
Nhưng chuyện đó… có liên can gì tới ta đâu?
Sau khi hồi kinh, ta học cách buôn bán, tính toán sổ sách.
Nghĩ bụng, nếu một ngày nào đó Cố Bắc Châu chán ta, ta cũng không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ.
Chỉ khổ nỗi– hắn cứ như cái đuôi, suốt ngày bám lấy không rời nửa bước.
Hôm ấy, bằng hữu thân thiết rủ hắn đi uống rượu.
Hắn không thèm nghĩ ngợi, lập tức từ chối:
“Không đi! Tri Tri dính ta lắm, một khắc cũng không rời được!”
Ta cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang quấn lấy tay ta như dây thừng… vẻ mặt tràn đầy câm nín.
Rốt cuộc là ai dính ai vậy?
Thế mà hắn chẳng hề nhận ra, ngược lại còn càng lấn tới.
Hắn nắm lấy tay ta, áp vào phần bụng rắn chắc:
“Tri Tri à, gần đây ta chăm chỉ luyện công, nàng xem thử đi–bụng ta không còn sáu múi nữa đâu, mà là tám múi rồi đó! Cứng lắm phải không?”
Ta liếc nhìn mấy hạ nhân trong viện, vội vã rút tay lại.
“Giữa ban ngày ban mặt, chàng định làm gì đó?
Nếu rảnh rỗi như vậy, thì đi mà uống thêm vài chén nước nóng đi!”
Cố Bắc Châu quả thật ngoan ngoãn nghe lời, uống liền một chén to.
Sau đó… bắt đầu lăn lộn, vặn vẹo người.
Còn kéo cổ áo ra, để lộ bờ ngực rắn rỏi:
“Nóng quá… nàng cho gì vào nước vậy?”
Ta không nhịn nổi, giáng cho hắn một quyền:
“Cố Bắc Châu! Đủ rồi đó!”
Đêm ấy, ta ngồi trước bàn, cặm cụi học tính toán sổ sách.
Cố Bắc Châu thì ở trong phòng… “rèn luyện thân thể”.
Mỗi lần hắn đi ngang qua, lại bớt đi một món y phục trên người.
Chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu luyện công… trên giường.
Động tác mạnh mẽ khiến giường kêu cọt kẹt không dứt, đồng thời phát ra mấy tiếng thở khẽ đầy ám muội.
Tai ta đỏ ửng, cuối cùng cũng chịu không nổi, bèn đứng dậy đi qua.
Thấy hắn khi ấy đã cởi sạch đến cả khố, trên người chỉ còn tấm chăn gấm phủ ngang bụng.
Hắn nằm nghiêng, tạo dáng… phong lưu quyến rũ, nở nụ cười mời mọc:
“À, ta quên nói cho nàng… nhà ta có một con mèo biết nhào lộn, nàng… có muốn xem thử không?”
Ta khoanh tay trước ngực, nhìn xuống chăn, lạnh lùng hỏi:
“Chàng nói… con mèo ấy chẳng phải đang nằm trong chăn sao?”
Cố Bắc Châu thấy ta sắc mặt nghiêm túc, liền mím môi, mắt hoe đỏ:
“Ta hận nàng là một khúc gỗ không biết rung động!”
Ta bật cười “phụt” một tiếng, buông màn giường, chui vào trong:
“Thôi nào thôi nào, chỉ là trêu chàng thôi mà.
Không phải chàng nói… có mèo sao?
Mau mang ra đây cho thiếp chiêm ngưỡng một phen xem thử!”
Sự thật chứng minh– con mèo nhà Cố Bắc Châu…
quả thực… rất có bản lĩnh.
(Hết)