7
“Bắc Châu Ca ca , chàng nhìn xem, đây chính là ngọc bội năm xưa chàng để lại cho muội.
Còn có cả bức thư này nữa, muội vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.
Nếu không nhờ tỷ ấy ngăn trở, có lẽ chúng ta sớm đã nhận lại nhau rồi.”
Nói đến đoạn bi thương, nàng ta khẽ liếc ta một cái đầy ai oán, rồi mím môi, bộ dáng sắp khóc.
Ta bật cười lạnh một tiếng:
“Nếu thật lòng như thế, vậy năm xưa ngươi vì sao lại sống chết không chịu gả vào phủ, để đến nỗi bắt ta phải thay ngươi lên kiệu hoa?”
“Còn chẳng phải bởi vì muội nghe nói huynh ấy đã có người trong lòng, muội không nỡ chia uyên rẽ thúy.
Hơn nữa, trong lòng muội vẫn mang nặng hình bóng một người.
Giờ thì tốt rồi– muội đã biết, người ấy… chính là Bắc Châu Ca ca .
Tỷ tỷ à, những gì vốn dĩ thuộc về muội, nay cũng nên trả lại cho muội, có phải không?”
Lâm Uyển Thanh không chỉ thừa hưởng dung mạo diễm lệ của tiểu thiếp họ Lâm,
mà còn học được tám, chín phần cách làm trò của bà ta.
Chỉ cần rơi vài giọt lệ, nam nhân trong thiên hạ có mấy ai không mềm lòng?
Ngay cả phụ thân ta… cũng thường thiên vị nàng – đứa con gái thứ xuất ấy.
Thấy ta không đoái hoài đến, Lâm Uyển Thanh liền xoay người nhìn về phía Cố Bắc Châu.
Gương mặt dịu dàng, dáng vẻ nhu mì e thẹn, ngọt ngào cất giọng:
“Ngày ấy muội cứu huynh, huynh còn nói sau này sẽ cưới muội.
Tín vật vẫn còn ở đây, huynh không thể nuốt lời được, đúng không?”
Nếu nói trong lòng ta không mong đợi gì nơi Cố Bắc Châu, ấy là lời dối lòng.
Thế nhưng…
Hắn rốt cuộc… vẫn không khác gì những nam nhân khác.
Hắn chỉ thoáng đưa mắt nhìn ta một cái, rồi khẽ mấp máy đôi môi mỏng, lạnh nhạt thốt ra vài lời:
“Tự nhiên… sẽ không.”
“Hi hi, tốt quá rồi! Vậy huynh mau viết hưu thư cho tỷ tỷ đi nha!”
Đêm ấy, Cố Bắc Châu không về.
Ta nằm một mình trên giường, trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh khi hắn ôm lấy ta, vừa hôn, vừa gọi ta là “Tri Tri” đầy thâm tình.
Bỗng dưng… cảm giác ấy giống như một giấc mộng hư vô.
Cớ sao bao năm đã qua, mà Lâm Uyển Thanh vẫn có thể dễ dàng như thuở nào… đoạt lấy hết thảy những gì thuộc về ta?
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Thanh mang gương mặt rạng rỡ như xuân phong, xuất hiện trước mặt ta:
“Mẫu thân ngươi đấu chẳng lại mẫu thân ta, ngươi cũng thế, vĩnh viễn chẳng thể hơn được ta.
Dù là đích nữ thì sao chứ?
Ngươi trời sinh chính là cái mệnh bị ta dẫm dưới chân!
Sao vậy, không vui à?
Không vui thì cũng đành chịu thôi, bởi vì những ngày ngươi không vui… còn ở phía sau kia kìa.
Một nữ nhân bị hưu thư đuổi khỏi phủ, xem thử còn ai muốn lấy ngươi nữa!”
Nói đến đây, nàng ta bật cười ha hả.
Ta cắn răng nén lại chua xót trong lòng, không chịu yếu thế, lạnh giọng đáp:
“Ngươi chớ vội đắc ý! Hươu chết về tay ai… còn chưa biết đâu!”
“Hừ! Đến nước này rồi còn mạnh miệng.
Luận dung mạo, ngươi kém ta một bậc. Luận tài tình, lại càng chẳng bằng.
Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng Cố Bắc Châu sẽ bỏ ta mà chọn ngươi – một nữ tử tầm thường, dung nhan không sắc – hay sao?”
Lời còn chưa dứt, liền nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Lâm Uyển Thanh lập tức thu lại vẻ chua ngoa, nét mặt dịu dàng, chạy ra nghênh đón.
Thế nhưng– động tác đang định nhào tới liền khựng lại giữa chừng.
“Này… Bắc Châu Ca ca … huynh làm sao thế?”
Chỉ thấy Cố Bắc Châu ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ, tay chân đều quấn đầy băng vải.
Hắn khẽ nhếch môi, thở ra yếu ớt:
“Không sao… Đêm qua thi hành công vụ, không cẩn thận nên bị thương đôi chút.
Việc hòa ly… chỉ e… phải tạm hoãn lại một thời gian rồi.”
Chắc Lâm Uyển Thanh cũng chẳng thể ngờ được, con vịt đã tới miệng… lại bay mất.
Nàng ta sững sờ tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới gượng cười, gật đầu:
“Phải, phải rồi… sức khỏe vẫn là quan trọng nhất…”
Vài ngày sau, nàng ta lấy đủ mọi cớ để ra vào viện Cố Bắc Châu, nhiệt tình không ngớt, hết lòng lấy lòng.
Còn ta, lại lặng lẽ thu xếp kim ngân châu báu, đem tất cả vật quý đổi lấy ngân phiếu, cất kỹ vào rương.
Đêm ấy, Lâm Uyển Thanh bỗng chặn ta lại trong viện.
“Tỷ tỷ, chúng ta hàn huyên một chút… được không?”
Ta khẽ nhíu mày.
Quả thực chẳng hiểu bản thân có gì đáng để cùng nàng ta trò chuyện.
Liền nghiêng người, định bước sang bên tránh đi.
Nào ngờ nàng ta bỗng ngã lăn ra đất, đôi mắt phượng ngập lệ, lập tức rơi hai hàng.
Giọng nàng the thé gào lên đầy ủy khuất:
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại đẩy muội?!”
Đúng lúc ấy, tiếng bánh xe lăn lộc cộc vang lên ngoài viện, rồi dừng lại ngay trước cổng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?””Hu hu… Bắc Châu Ca ca … chàng ngàn vạn lần đừng trách tỷ ấy…
Tỷ từ nhỏ đã không ưa muội, nay đối xử như vậy… cũng là chuyện thường tình thôi.