- Trang chủ
- Chiếc Khăn Thêu Rách
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Chiếc Khăn Thêu Rách
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
8
Nếu tỷ ấy đã nhỏ nhen đến độ không dung nổi ân nhân cứu mạng của chàng, vậy thì chi bằng… để muội rời đi còn hơn!”
Nhìn dáng vẻ nàng ta thi triển chiêu cũ quen thuộc, ta chỉ đành lặng lẽ cúi đầu.
Một màn diễn kém cỏi đến vậy… thế mà hết lần này tới lần khác lại hiệu nghiệm.
Đặc biệt là khi Cố Bắc Châu nghiêm mặt nhìn ta chất vấn:
“Tri Tri, có phải nàng ép nàng ấy phải nói vậy?”
Ta vừa định mở miệng giải thích, đã bị tiếng khóc gào đứt quãng của Lâm Uyển Thanh lấn át.
“Bắc Châu Ca ca , chàng đừng trách tỷ ấy.
Tỷ ấy chẳng qua không muốn buông bỏ danh xưng Thế tử phi, nên mới bất đắc dĩ hạ độc thủ với muội.
Muội mới vừa đến đây đã bị tỷ ấy ra tay hãm hại, muội còn dám gả vào phủ thế tử làm gì nữa?
Đã vậy… muội thà xem chàng như tỷ phu còn hơn!”
“Ý kiến này rất hay!”
Lời của Cố Bắc Châu vừa rơi xuống, nước mắt Lâm Uyển Thanh lập tức khựng lại, sững sờ nhìn hắn, không thể tin nổi.
Ngay cả ta… cũng ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy một khắc sau–
Vị thế tử gia vừa rồi còn bó chặt như xác ướp, giả như sắp nằm liệt đến kiếp sau, bỗng gỡ bỏ toàn bộ băng vải trên tay chân.
Tay hắn? Không gãy. Chân hắn? Không tật.
Hắn bước từng bước vững vàng tới trước mặt ta.
“Ái thê, còn ngẩn ra đó làm gì?
Nàng ấy đã nói không muốn gả cho ta nữa rồi, thế thì… chúng ta khỏi cần ly hôn nữa!”
Dứt lời, hắn vòng tay bế bổng ta lên, xoay một vòng lớn.
Sau đó, nâng mặt ta, khẽ hôn mấy cái như chuồn chuồn lướt nước.
Phía sau truyền đến tiếng thét kinh hãi của Lâm Uyển Thanh:
“Không… không phải đâu Bắc Châu Ca ca , khi nãy muội chỉ là thuận miệng nói thôi mà!”
Cố Bắc Châu ho nhẹ một tiếng, đáp lại với vẻ nghiêm trang:
“Khụ, như vậy là nàng sai rồi… theo vai vế mà luận, giờ nàng nên gọi ta là… tỷ phu.”
Lâm Uyển Thanh nghẹn một hơi chưa kịp thở ra, lập tức ngã ngửa ra đất.
Lần này… là thật sự ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên Lâm Uyển Thanh làm là tìm ta tính sổ.
“Ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, lập tức giao Cố Bắc Châu lại cho ta!”
Ta không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt như nước thu.
Lâm Uyển Thanh nhe răng trợn mắt, giọng đầy cay độc:
“Sớm biết vậy, năm đó khi bỏ thuốc mẫu thân ngươi, lẽ ra nên hạ thêm một phần cho ngươi chết luôn thể!”
Nghe nàng nhắc tới mẫu thân, từng giọt nhẫn nhịn trong ta lập tức tràn ly.
Ta xông lên, đẩy ngã nàng ta xuống đất, liên tục vung tay tát mạnh vào mặt nàng không chút lưu tình.
Tới khi máu rịn ra nơi khóe miệng nàng, Lâm Uyển Thanh đột nhiên hét lên hướng phía sau ta:
“Bắc Châu Ca ca , huynh mau xem!
Nàng ta đánh muội!
Huynh chắc chắn muốn ở bên một nữ nhân độc ác thế này sao?”
Trong ánh mắt hả hê chờ mong của Lâm Uyển Thanh, ta ấm ức ngước nhìn Cố Bắc Châu, khẽ thỏ thẻ:
“Phu quân… tay thiếp đau rồi.”
Ngay giây sau–
Cố Bắc Châu không hề quát tháo như nàng mong đợi, mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay khẽ gõ vào chóp mũi ta:
“Nghịch ngợm.”
“Ra tay nặng như vậy, chẳng đau mới là lạ. Sau này đánh người, sao không biết dùng dụng cụ cho đỡ mỏi tay?”
Lâm Uyển Thanh ngây người, hoàn toàn hóa đá.
“Cố Bắc Châu! Ta mới là ân nhân cứu mạng của huynh!”
“Thật sao?” Hắn cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:
“Ta đã cho người tra rõ, ngươi từ nhỏ vốn không biết bơi, thì làm sao nhảy sông cứu người được?”
“Ngươi… ngươi dám điều tra ta?”
Trong mắt Lâm Uyển Thanh thoáng qua một tia chột dạ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại:
“Vậy còn những tín vật này? Không lẽ huynh đã quên, đó là chính tay huynh đưa cho ta?”
Cố Bắc Châu nhìn nàng như thể đang nhìn một người đã định sẵn số phận diệt vong:
“Không phải là chính tay, mà là ta lén nhét vào gối đầu của nàng ấy.
Nhờ có ngươi bày mưu tính kế, ta mới có thể nhanh chóng nhận ra–
Tri Tri mới chính là người ta tìm kiếm bấy lâu.”
Năm ấy, sau khi ta từ trang viên trở về Lâm gia, phụ thân liền lấy cớ ta ức hiếp thứ muội, giam ta suốt nửa tháng trong phòng củi.
Giữa tiết trời đại hàn giá rét, ta sốt cao không ngớt.
Đến khi tỉnh lại, thì đã quên mất rất nhiều chuyện gần đây.
Lâm Uyển Thanh không cam lòng, liền đòi lấy danh phận đích nữ từ tay ta, ngay cả… cái tên ta cũng bị nàng cướp mất.
Thì ra, khi ấy ta mang tên… Thanh nhi.
Cố Bắc Châu chỉ vào Lâm Uyển Thanh lúc ấy đã bị dọa đến ngây ngẩn, hỏi ta:
“Tri Tri, nàng muốn xử trí nàng ta thế nào?”
Ta khẽ khép mắt, ký ức năm xưa ùa về:
“Hồi nhỏ, nàng ta thích nhất là nhốt ta trong phòng củi. Trong ấy tối om, lạnh lẽo…
Vậy thì… nhốt nàng ta vào thủy lao đi.”
Ta ngước mắt, chớp chớp, khẽ hỏi:
“Phu quân, chàng… có thấy thiếp độc ác không?”
Cố Bắc Châu dang tay ôm ta vào lòng, nhẹ vuốt vai ta, cười ôn nhu: