Tôi chớp mắt, quay mặt đi, cố tình không nhìn ánh mắt trêu chọc ấy.
“Chờ em ly hôn rồi, có bảo anh dọn đến sống cùng cũng được.
“Bây giờ thì thôi đã.”
Vừa dứt lời, đằng sau có người gọi tên tôi.
Là Chu Cẩn An.
“Sao hai người lại đi cùng nhau?”
Căn nhà này từ trước đến nay Chu Cẩn An chưa từng đặt chân đến.
Không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên mò tới.
“Em biết hôm nay là ngày gì không Tần Tô? Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta đấy!
“Anh đã đợi em cả ngày trước cửa nhà, cuối cùng em lại đi với thằng khác.”
Kết hôn với Chu Cẩn An bao nhiêu năm, trước giờ anh ta chưa từng để tâm đến ngày kỷ niệm, cũng chẳng bao giờ chịu về nhà.
Nhìn dáng vẻ anh ta bây giờ đứng đây nổi khùng vì ghen tuông.
Tôi bỗng nhận ra—
Hóa ra trước kia khi tôi nổi điên với anh ta, trông cũng thảm hại thế này.
May mắn thay, giờ tôi đã không còn quan tâm đến anh ta nữa.
Không còn tức giận vì anh ta đêm nay ngủ ở giường ai.
Chờ anh ta phát điên xong, tôi mới lên tiếng:
“Nói xong chưa? Nói xong thì mời anh rời khỏi đây.”
Chu Cẩn An mà chịu ngoan ngoãn rời đi mới lạ.
Anh ta giơ tay định kéo tôi, nhưng bị Thẩm Tuấn chặn lại.
“Anh Chu, muốn nói thì cứ nói, đừng động tay động chân.”
Chu Cẩn An tức đến bật cười lạnh: “Đây là vợ tôi, không liên quan gì đến cậu.”
“Không sao đâu, sắp không phải nữa rồi.”
Thẩm Tuấn liếc anh ta, thần sắc thản nhiên.
“Thẩm Tuấn, mày còn là người không đấy?”
Chu Cẩn An định ra tay thì bị tôi chặn lại: “Anh đủ chưa?
“Chu Cẩn An, nếu anh không muốn qua đêm trong đồn công an thì tốt nhất là rời khỏi đây ngay.”
Dù gì hai nhà Tần – Chu cũng là chỗ thân tình, nên cuối cùng tôi chỉ gọi bảo vệ đến kéo anh ta đi.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Tôi quay đầu nhìn Thẩm Tuấn.
Anh cụp mắt xuống, gương mặt u ám, trông như chú cún con bị ấm ức lớn lao.
Hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh kiêu ngạo khi đối mặt với Chu Cẩn An lúc nãy.
“Sao vậy?”
Giọng Thẩm Tuấn cũng trở nên khàn khàn.
“Lúc nãy anh ta gọi em là vợ anh ta, chỉ một câu thôi mà khiến anh gục ngã.”
Anh khẽ kéo môi cười, nhưng trông còn khổ sở hơn cả khóc.
“Bao giờ anh mới có thể giống như anh ta, đường đường chính chính nói với mấy kẻ nhòm ngó em rằng em là vợ của anh?”
Thẩm Tuấn cao lớn, tôi phải kiễng chân mới vừa chạm đến đỉnh đầu anh.
Tôi xoa nhẹ lên mái tóc ấy.
Nhẹ nhàng nói: “Sắp rồi.”
9
Chu Cẩn An không chịu ký vào đơn ly hôn.
Vì vậy cuối tuần, tôi chọn một thời điểm thích hợp để đến thăm bố mẹ chồng.
Sau khi nói rõ tình hình giữa tôi và Chu Cẩn An, tôi đưa hồ sơ đã chuẩn bị sẵn cho họ.
Bác trai xem qua hồ sơ, cố gắng giữ tôi lại.
“Tần Tô, con và Cẩn An đã đi cùng nhau bao nhiêu năm rồi, sao lại nhất quyết phải ly hôn chứ?
“Nhà mình không giống người bình thường, nói ly là ly được, chuyện này liên quan đến lợi ích của hai gia đình, một mắt xích ảnh hưởng đến cả hệ thống, con hiểu điều đó mà.”
Tôi mỉm cười: “Nhưng đời người, ngoài tiền ra thì cũng nên theo đuổi một vài thứ khác nữa.
“Bác trai bác gái, chuyện anh ấy có người bên ngoài hai bác cũng biết rồi, nếu anh ta vẫn không chịu ly hôn, vậy thì con chỉ còn cách nộp đơn ra tòa. Đến lúc đó, mặt mũi ai cũng sẽ khó coi.
“Vì thế hôm nay con mới đến gặp hai bác, mong hai bác khuyên anh ấy giúp con.”
Vừa dứt lời, Chu Cẩn An bất ngờ lao từ trên lầu xuống.
Anh ta xé nát xấp hồ sơ tôi mang đến.
“Tôi nói là tôi sẽ không ly hôn! Tần Tô, em định ly hôn với tôi rồi ở bên Thẩm Tuấn à? Đừng hòng!”
Anh ta kích động vô cùng, lao tới túm lấy cổ tay tôi.