Chương 7

Truyện: Chia Tay Trong Im Lặng

Tác giả: Bạch Tư Tư

“Sau này thấy em một mình uống rượu trong bar, tôi mấy lần định đến nói chuyện, khuyên em ly hôn, đừng tự làm tổn thương bản thân nữa. Nhưng tôi lấy tư cách gì đây? Chúng ta đến bạn cũng chẳng phải, trong lòng em tôi chỉ là đối tác làm ăn của chồng em, chỉ thế thôi.

“Không ngờ em lại chủ động đến tìm tôi, em không biết tôi đã vui đến mức nào lúc đó.

“Thật ra đêm hôm đó chúng ta chẳng xảy ra gì cả, tôi lừa em thôi.

“Tôi chỉ sợ em rời đi rồi, chúng ta lại biến thành hai người xa lạ hoàn toàn.

“Em nói không muốn ly hôn, muốn tôi làm bạn trai em… Hôm đó sau khi em rời đi, tôi đã khóc rất lâu, tôi thấy em đang sỉ nhục tôi.

“Khóc xong tôi tự nhủ nếu em không muốn ly hôn thì thôi, chúng ta dứt luôn đi vậy.

“Nhưng vừa uống rượu vào, đầu óc tôi lại toàn là em. Tôi đã tự tát mình, bảo bản thân đừng nghĩ tới em nữa, nhưng tôi không kiềm được, cuối cùng vẫn gọi điện cho em, nói tôi chấp nhận làm kẻ thứ ba.”

Tôi đứng yên tại chỗ để Thẩm Tuấn ôm.

Nghe anh nghẹn ngào kể từng lời.

Trong lòng bỗng nghẹn lại, đau âm ỉ từng cơn.

Tôi vỗ nhẹ lưng Thẩm Tuấn: “Anh không phải là kẻ thứ ba đâu. Người không được yêu mới là kẻ thứ ba, mà anh thì không phải.”

Thẩm Tuấn vùi đầu vào hõm cổ tôi.

“Tần Tô, tôi không màng luân thường, tôi mất hết tự trọng, tôi chẳng còn gì cả… tôi chỉ còn mỗi em thôi.”

Tôi cảm thấy nơi cổ mình bắt đầu ươn ướt, nóng hổi.

Tôi lúng túng không biết phải làm sao.

Thẩm Tuấn lại khóc.

Anh càng ôm tôi chặt hơn: “Tần Tô, đừng lừa tôi… cũng đừng bắt nạt tôi…”

7

Vài ngày sau đó, Chu Cẩn An chủ động tìm tôi mấy lần.

Tôi biết anh ta đến vì chuyện gì, nên đều từ chối gặp.

Mãi đến khi luật sư chuẩn bị xong tài liệu, tôi mới tự mang hồ sơ đến công ty tìm anh ta.

Lễ tân nhận ra tôi: “Chị Tần, Chu tổng đang tiếp khách trong phòng họp, em dẫn chị lên văn phòng anh ấy ngồi đợi nhé?”

“Tôi tự đi được rồi, cảm ơn.”

Cô ấy vẫn nhiệt tình giúp tôi bấm thang máy.

Tôi đi thang máy lên tầng cao nhất.

Chuẩn bị đến văn phòng Chu Cẩn An thì bị người chặn lại.

“Cô là ai?

“Không thấy ngoài kia có ghi ‘Văn phòng tổng giám đốc’ à? Đây là chợ rau chắc? Muốn vào là vào?”

Là một gương mặt xa lạ.

Tôi cúi mắt nhìn bảng tên treo trên cổ cô ta, bên trên ghi “Trợ lý tổng giám đốc”.

Thì ra là trợ lý mới được tuyển của Chu Cẩn An.

Bảo sao anh ta vội vã đá cô gái nhỏ kia, chắc lại có nhân tình mới rồi.

Giọng cô ta khá lớn, bắt đầu có người quay sang nhìn.

Một nhân viên cũ nhận ra tôi, vội kéo cô trợ lý lại.

“Xin lỗi chị Tần, cô ấy mới đến nên không biết.

“Chị đến tìm Chu tổng đúng không? Anh ấy đang ở phòng họp, chị chờ một lát nhé.”

Tôi gật đầu.

Đi thẳng vào văn phòng đợi Chu Cẩn An.

Cô trợ lý vẫn không cam lòng: “Cô ta là ai? Sao lại để vào thẳng văn phòng Chu tổng?”

“Chị Tần là phu nhân của Chu tổng, bớt nói lại đi.”

“Sợ gì chứ?”

Cô trợ lý lén nhìn tôi qua khe cửa, cố tình lớn tiếng hơn.

“Ai chẳng biết Chu tổng với vợ tình cảm rạn nứt, chẳng lẽ còn vì cô ta mà trách tôi?”

Tôi mỉm cười.

Trong lòng nghĩ đã sắp ly hôn rồi, không cần thiết chấp nhặt với loại người này.

Chẳng bao lâu sau, Chu Cẩn An bước vào.

“Dạo này tôi tìm em mấy lần, em đều bảo bận. Giờ lại có thời gian đến rồi?”

Giọng anh ta thân thiện, như thể chúng tôi chỉ là vợ chồng bình thường.

Tôi không khách sáo, đặt thẳng hợp đồng ly hôn và tài liệu phân chia tài sản lên bàn trước mặt anh ta.

Vừa định nói, cô trợ lý mang cà phê bước vào.

“Chu tổng, cà phê của anh.”

Trong phòng rõ ràng có hai người, nhưng cô ta cố ý chỉ mang một ly.

Chu Cẩn An cau mày, đặt ly cà phê trước mặt tôi.

“Trước em thích uống cái này lắm, thử xem còn hợp khẩu vị không.”

Tôi chưa kịp phản ứng, cô trợ lý đã cầm ly cà phê lại.

Cô ta cắn môi, ấm ức: “Chu tổng, đây là em pha riêng cho anh mà.”

Nói xong mới quay sang hỏi tôi: “Chị Tần muốn uống gì?”

Tôi mỉm cười lễ phép: “Không cần đâu, chỉ vài câu thôi, tôi nói xong sẽ đi ngay.

“Giờ làm ơn ra ngoài được không? Tôi và Chu tổng có chút việc cần trao đổi riêng.”

Cô trợ lý trẻ trung xinh đẹp nhưng thiếu tinh tế, EQ thấp.