mẫu thân hung hăng hất nàng ra:

“Ta không có đứa con gái lòng dạ rắn rết như ngươi!”

Đến cả Giang Ngọc Côn — người trước nay luôn bao che nàng — cũng không ra tay cứu giúp:

“Ngươi biết rõ bao nhiêu người đang đợi cứu viện, mà lại trơ mắt nhìn bọn họ bị địch nhân bắt làm con tin!”

Cùng lúc đó, trong cung ban chiếu khen thưởng ta, các công tử tiểu thư được giải cứu cũng lần lượt gửi lễ tạ ân.

Quả thật như Thất hoàng tử đã nói — danh ta đã vang khắp kinh thành.

mẫu thân gần đây, mỗi khi thấy ta, đều nước mắt lưng tròng.

Nghe Giang Ngọc Côn nói, mấy ngày ta bị bắt, mẫu thân cứ như trở lại mười hai năm trước, đau đớn vô cùng, chỉ trong một đêm mà tóc bạc thêm mấy phần.

Bọn họ rốt cuộc cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của Giang Ngọc Thư.

Cả nhà bỗng dưng bắt đầu quan tâm, ân cần săn sóc ta.

Giang Ngọc Côn thậm chí còn tự tay sửa sang lại viện lớn nhất, sang trọng nhất — nơi vốn dĩ là viện của ta mười hai năm về trước, về sau lại bị Giang Ngọc Thư chiếm mất.

Nay ta không muốn dọn vào, cuối cùng vẫn quay về ở đó.

Đối với mọi an bài của họ, ta không dám để lộ nửa phần bất mãn, càng không dám trái lời.

Ta chưa từng quên — chỉ cần ta bất tuân, thì cả viện đều phải chịu họa lây.

Giang Ngọc Thư hiện vẫn bị nhốt trong ngục. Một khi bọn họ mềm lòng đem nàng trở về, những điều tốt đẹp này cũng sẽ biến mất theo.

Ta không dám mạo hiểm kỳ vọng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Chuyển vào viện mới, Giang Ngọc Côn sợ ta không vui, nên đã thay toàn bộ vật dụng bằng đồ mới, hệt như từng làm để lấy lòng Giang Ngọc Thư.

Ta mặc hắn bày biện, không buồn để ý.

Ta vẫn như trước, mỗi ngày đều chuyên tâm học tập.

Chỉ là, thân thể ngày càng suy yếu, tốc độ chép sách cũng dần chậm lại.

Một hôm, Giang Ngọc Côn đến thăm ta, thấy ta đang chép nửa chừng.

Hắn đặt hộp điểm tâm lên bàn sách, giọng nhẹ nhàng:

“Đây là điểm tâm ta đặc biệt xin từ trong cung, ngươi nếm thử xem.”

Ta khẽ đẩy hộp sang một bên:

“Thiếp thân còn chưa chép xong bài.”

Giang Ngọc Côn liền gạt bút khỏi tay ta:

“Thân thể ngươi còn chưa lành, ta quyết định rồi, hôm nay không cần chép nữa.”

Ta chẳng để tâm đến hắn, lại cầm lấy cây bút khác, tiếp tục chép tiếp.

Giang Ngọc Côn ngồi xuống bên cạnh, lẩm bẩm:

“Được, ta sẽ ngồi đây, đợi ngươi chép xong.”

Đêm xuống, ta rốt cuộc cũng chép xong, còn hắn đã sớm ngủ gật.

Ta bước sang bên, mở nắp hộp cơm nguội, lặng lẽ ăn.

Giang Ngọc Côn bị tiếng động làm tỉnh, thấy ta đã ăn gần hết.

Hắn giật lấy đũa trong tay ta, cau mày:

“Giang Nguyệt, hiện giờ cả phủ đều quay quanh ngươi, ngươi còn bày ra bộ dáng này cho ai xem?”

Ta nghi hoặc nhìn hắn:

“Không chép xong không được ăn, đó là quy củ trong viện ta.”

Rồi ta khẽ nói thêm một câu:

“Trước kia ở Lương Châu từng chịu đói, không ngờ về vương phủ vẫn phải chịu đói tiếp.”

Giang Ngọc Côn thoáng ngẩn ra, dường như nhận ra mình đã quá lời, bèn dịu giọng, do dự hỏi:

“Ngươi… trước kia ở Lương Châu sống thế nào?”

Ta đáp:

“Giống như ngươi từng nói — là loại hạ đẳng vô giáo dưỡng.”

Giang Ngọc Côn cứng người, rất lâu không nói gì thêm.

7

Hôm sau, mẫu thân mang theo bài vở đến viện của ta.

Ta đếm lại, phát hiện thiếu mất một quyển, hoảng hốt quỳ xuống:

“mẫu thân, để con chép lại ngay, xin người đừng phạt người khác.”

Tất cả nha hoàn trong viện cũng đồng loạt quỳ theo, cúi đầu không dám lên tiếng.

Trước đây, chỉ cần ta chép không xong, cả viện đều bị phạt. Các nàng đã quá sợ hãi rồi.

mẫu thân bị hành động của ta làm chấn động, vội vàng cúi xuống muốn đỡ ta.

Ta vội né tránh, lùi về sau một bước, nhìn bà đầy cảnh giác.

mẫu thân dường như đã nhận ra điều gì, vành mắt liền đỏ hoe.

Bà rón rén tiến tới gần, giơ tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc tán loạn bên trán ta, giọng mềm mỏng:

“Nguyệt nhi, trước kia là mẫu thân sai…”

“mẫu thân chỉ mong con bình an, vui vẻ. Còn chuyện học thức, lễ nghi, từ nay không bắt ép nữa.”

Bọn họ thật kỳ lạ. Trước đây ta không muốn làm thì ép ta làm. Nay ta nghe lời rồi, lại chẳng muốn ta làm.

Đáng tiếc, thân thể ta cũng chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.

Từ ngày ta trở về, đại phu đã nói nội thể hư hao, các ngự y trong phủ không dám tùy tiện hạ kết luận, chỉ lắc đầu nói: “Bổ không vào được nữa.”

mẫu thân bảo, nếu thiếu, thì dùng thuốc quý nhất bồi bổ.

Hiện nay, ngày nào mẫu thân cũng tự tay sắc thuốc, tự mình trông ta uống, ta chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.

Uống xong thuốc, cơn buồn ngủ kéo đến dữ dội.

Chẳng bao lâu sau, mí mắt ta nặng trĩu, ta khép mắt lại.

mẫu thân tưởng ta đã ngủ say, liền nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Ta nghe thấy bà khẽ thì thầm cùng ma ma thân cận ngoài cửa:

“Bao năm nay ta như ma chướng che mắt, rõ ràng thu nhận Giang Ngọc Thư là vì nàng có dung mạo giống hệt Nguyệt nhi, cớ sao lại quên mất nữ nhi ruột thịt của mình?”

“Lúc con bé mới trở về, ta chỉ nghĩ phải ép nàng sửa hết thói xấu ngoài kia, nhanh chóng biến thành dáng vẻ mà ta kỳ vọng, mà quên mất suốt mười hai năm qua, nàng đã sống những ngày đói no thất thường, khổ cực trăm bề.”

“Mấy hôm trước Nguyệt nhi bị thích khách bắt đi, ta như sống lại cảnh mười hai năm trước, ngày nàng mất tích… ta thật sự sợ hãi đến phát điên, sợ lại mất nàng lần nữa.”

Ma ma dịu giọng khuyên:

“Chỉ cần tiểu thư còn ở đây, sau này vẫn có thể bù đắp được mà.”

Tiếng bọn họ càng lúc càng xa dần.

Mà ta, nằm nơi giường chăn ấm, lại không tài nào chợp mắt.

Ta không cần họ bù đắp nữa, cũng chẳng ai có thể bù đắp nổi nữa.

Ta quá nhớ… quá nhớ Xuân Đào rồi.

Chẳng bao lâu nữa, ta có thể đến tìm nàng thôi.