Quay lại chương 1 :
Biên cương hiện nay đang giao tranh kịch liệt, xem ra bọn chúng muốn đưa bọn ta làm con tin.
Bị nhốt hai ngày, ta rốt cuộc tìm được cơ hội. Lúc bọn chúng không để ý, ta liền lấy ngọc bội của Thất hoàng tử, bỏ trốn ra ngoài.
Không rõ đã chạy bao xa, cuối cùng cũng thấy một phụ nhân đang giặt áo bên bờ suối.
Ta đưa ngọc bội cho nàng, bảo nàng mang đến vương phủ, lại nói rõ nơi bọn ta bị giam giữ, cam đoan vương phủ ắt sẽ hậu tạ.
Phụ nhân kia cũng là người tốt bụng, vừa nghe thấy việc khẩn cấp liền vội vã chạy đến vương phủ báo tin.
Sau đó, ta lại quay ngược trở lại, thấy bọn cường đạo đang lục soát, liền vớ lấy tảng đá, đập trật chân mình, giả vờ bị thương để bị chúng bắt lại.
Thất hoàng tử trộm hỏi ta:
“Ngươi còn quay lại làm gì? Muốn chết sao?”
Ta nói:
“Nếu ta bỏ đi, bọn chúng nhất định sẽ lập tức chuyển chỗ giam, khi ấy không ai biết chúng sẽ mang chúng ta đi đâu. Ngươi cứ yên tâm, ta đã sai người về báo tin cho vương phủ rồi.”
Thế nhưng, đến ngày hôm sau cũng không thấy người vương phủ tới. Ta lo lắng không biết liệu phụ nhân kia có bội tín hay không.
Sang ngày thứ ba, bọn cường đạo chờ không được nữa, quyết định giết một con tin để thị uy.
Ngay lúc ấy, quân lính vương phủ mới kéo đến.
Phụ nhân nọ theo Giang Ngọc Côn cùng tới, nàng mừng rỡ chỉ ta:
“Là nàng! Chính nàng đã trao cho ta ngọc bội này!”
Sau khi mọi người được đưa về an ổn, Giang Ngọc Côn mới phát hiện vết thương nơi mắt cá chân ta đã mưng mủ.
Hắn nhíu mày, lo lắng mà trách móc:
“Mọi người đều bình an, sao ngươi lại tự làm mình thành ra thế này?”
Thất hoàng tử không nhịn được nói chen:
“Giang Ngọc Côn, nàng vì cứu mọi người mới ra nông nỗi đó, ngươi còn dám trách!”
Ta không để ý đến bọn họ, tự tay cầm thuốc, nghiến răng mà bôi lên.
Có lẽ vì ta đã cứu hắn một mạng, Giang Ngọc Côn cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn, cho ta ngồi cùng xe ngựa trở về.
Thất hoàng tử cũng nhất quyết đòi đi chung. Trên xe, hắn hỏi ta:
“Ngươi chính là muội ruột thất lạc của Giang Ngọc Côn sao?”
Tuy vương phủ ngoài mặt nói ta là nghĩa nữ, nhưng hoàng thất làm sao không rõ nội tình?
Ta liếc mắt nhìn Giang Ngọc Côn. Hắn từng nói, hắn chỉ có một muội muội là Giang Ngọc Thư, ta sợ nếu gật đầu, hắn sẽ đẩy ta xuống xe thật.
Quả nhiên Giang Ngọc Côn không vui, nói:
“Nhìn ta làm gì? Ngươi là ai ngươi còn không rõ sao?”
Ta liền quay sang Thất hoàng tử, khẽ lắc đầu:
“Không phải.”
Giang Ngọc Côn lại nổi giận, chỉ ra ngoài xe:
“Không phải thì xuống đi!”
Ta nói sao hắn cũng không vừa ý, nhưng ta cũng chẳng còn hứng nhún nhường, liền quay ra ngoài gọi lớn:
“Dừng xe.”
Giang Ngọc Côn kinh ngạc nhìn ta, dường như không tin ta thật sự dám xuống.
Hắn ra lệnh phu xe tiếp tục đi.
Ta khẽ thở dài:
“Thế tử điện hạ, người nói ta không phải muội muội của người, được, ta không phải. Người bảo ta xuống xe, được, ta xuống. Chẳng hay còn điều gì khiến người không vừa ý nữa chăng?”
Thất hoàng tử hiểu rõ tính tình Giang Ngọc Côn, nghe vậy liền cười bảo:
“Vậy thì từ nay, nàng chính là biểu tỷ của ta.”
Giang Ngọc Côn tức đến nghẹn lời, mãi sau mới cất giọng nhỏ nhẹ:
“Ta cho phép ngươi gọi ta một tiếng huynh trưởng.”
Ta nhắm mắt giả vờ ngủ, không đáp lại hắn.Khi về đến vương phủ, Thất hoàng tử lên long xa, cười tươi nói lời từ biệt:
“Biểu tỷ, tái kiến! Ta sẽ vào cung bẩm rõ việc biểu tỷ vì mọi người mà bất chấp nguy hiểm quay lại cứu giá!”
Đứng nơi cửa phủ, phụ thân và mẫu thân ra tận nơi nghênh đón.
Nước mắt mẫu thân từng giọt rơi xuống, ta thấy tóc mai bà đã điểm bạc.
6
Bà ôm lấy ta, nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.
phụ thân đỡ lấy bà:
“Thôi nào, trước tiên để con vào nhà đã.”
Lúc ấy bà mới sực tỉnh, muốn dìu ta vào phủ.
Ta nghiêng người tránh khỏi tay bà, cầm lấy cây gậy bên cạnh:
“Con tự mình đi là được, không dám phiền đến mẫu thân.”
mẫu thân đứng yên tại chỗ, tay dang ra cũng không biết nên để đâu.
Ta thật sự mệt mỏi, về tới nơi liền ngủ mê mệt suốt đến ngày hôm sau.
Tỉnh dậy, cả vương phủ đã có biến động lớn.
Thì ra hôm phụ nhân kia mang ngọc bội tới cầu cứu, Giang Ngọc Thư lại cố ý giấu nhẹm tin tức, muốn để ta chết không kịp kêu oan.
Nếu không nhờ phụ nhân ấy đợi mãi không có tin tức, liều lĩnh chặn xe ngựa của Giang Ngọc Côn ngoài phố, e rằng nay chúng ta đã thành vong hồn nơi đất khách.
Việc Giang Ngọc Thư trì hoãn cứu giá khiến Thất hoàng tử suýt mất mạng, triều đình tất nhiên không bỏ qua. Người trong cung đã phái thị vệ đến phủ, bắt nàng đi tra hỏi.
Giang Ngọc Thư quỳ trên đất, níu chặt tay áo mẫu thân, gào khóc thảm thiết:
“mẫu thân! Nữ nhi không cố ý mà! Xin người cứu con!”
Ta bỗng nhớ đến ngày trước, ta cũng từng quỳ xuống cầu xin mọi người tha cho Xuân Đào — giống hệt như hiện tại, Giang Ngọc Thư đang khóc lóc cầu xin.
Nhưng lần này, chẳng một ai đoái hoài tới nàng.