Đọc từ đầu:

________

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, nhìn quanh căn phòng — có vẻ tôi đã bị đưa tới “nhà họ Triệu” mà chúng nhắc đến.

Bên ngoài, có tiếng người trò chuyện.

“Bên thông gia à, con gái tôi đã giao cho nhà anh rồi, còn chuyện sính lễ thì sao đây?”

“Trừ khoản nợ thì đưa thêm cho anh bốn vạn tám.”

“Hôm nay là ngày vui mà, chúng ta ra ngoài ăn tiệc đi, để con tôi trông nhà là được rồi. Người chạy không thoát đâu. Qua hôm nay rồi, thông gia cứ chờ bế cháu nội là vừa!”

Tôi bật cười, nhưng tiếng cười ngày càng lạnh lẽo.

Thằng ngốc trong phòng càng lúc càng lấn tới, tôi mở miệng dụ dỗ:

“Anh nói em là vợ anh, sao lại trói vợ như vậy được?”

Hắn khựng lại, ngẩng đầu lên suy nghĩ, rồi bất ngờ vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

“Ba tao nói, chỉ cần mày lên tiếng là tao phải đánh mày. Tao phải cởi hết đồ của mày ra, nếu không ba tao sẽ giận!”

Tôi liếm vệt máu nơi khóe môi, nhẹ nhàng nói:

“Nhưng nếu không cởi dây trói, làm sao mà cởi đồ được?”

Thằng ngốc gật đầu cái rụp:

“Phải rồi! Cởi dây!”

Chờ dây trói vừa được gỡ, tôi lập tức chộp lấy góc ga trải giường, nhét vào miệng hắn, rồi trói ngược hắn lại.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Tôi đánh liên tục đến khi mặt hắn sưng vù như đầu heo mới dừng lại.

Hắn ngốc, nhưng hắn cũng là một kẻ bệnh hoạn.

Tôi ghé vào khe cửa sổ, nhìn thấy Phạm Diệu đang ngồi trong sân, rồi bắt đầu la lớn, cố gắng làm giọng mình hoảng loạn:

“Đừng chạm vào tôi!”

“Tha cho tôi đi!”

“Đừng dùng kéo đâm tôi, cứu với!”

“Đừng giết tôi! A a a!”

Phạm Diệu cau mày nhìn về phía phòng, lầm bầm:

“Thằng ngốc này… không phải làm chết người rồi đấy chứ?”

Hắn đứng dậy, chửi bới mấy câu rồi mở cửa bước vào.

Vừa mở cửa —

“Bốp!”

Tôi tung cú đá vào lưng hắn, hắn ngã sấp xuống. Tôi lập tức đè lên, dùng dây trói hắn lại.

Hắn gào lên, ra vẻ hung hãn:

“Thả tao ra! Mày thả tao ra! Tao không tha cho mày đâu!”

Tôi cười nhạt:

“Yên tâm, tôi sẽ thả thôi.”

Tôi bước về phía thằng ngốc, vỗ hai cái vào mặt hắn:

“Ba mày nói, nếu mày không cởi đồ của vợ thì sẽ đánh mày, mày sợ không?”

Hắn khóc như mưa, nước mũi nước mắt tèm lem. Tôi cười khẽ, chỉ vào Phạm Diệu:

“Nếu vợ mày biến mất, ba mày chắc chắn sẽ nổi giận. Để chị tìm cho mày một ‘vợ mới’ nhé.”

“Giờ hắn chính là vợ của mày. Ba mày bảo mày phải làm gì với vợ thì làm vậy với hắn. Nếu không, ba mày sẽ đánh chết mày!”

Tôi tháo dây trói cho thằng ngốc. Hắn định lao vào tôi, nhưng thấy tôi giơ nắm đấm, liền co rúm lại rồi quay sang phía Phạm Diệu.

Phạm Diệu vừa khóc vừa gào:

“Chị ơi! Em là em trai chị mà! Sao chị lại làm vậy với em?!”

Tôi nhắc:

“Ba mày nói sao? Vợ mà lên tiếng là phải làm gì?”

Thằng ngốc gật đầu, hiểu ý.

“Bốp.”

“Lên tiếng thì đánh mày.”

Tôi lạnh lùng đứng nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt.

Phạm Diệu cứ mỗi lần la lên lại bị thằng ngốc vung tay tát cho một cú, cuối cùng không chịu nổi nữa, người bầm tím, mềm nhũn ngã xuống đất, rên rỉ.