(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Phạm Diệu chẳng chút xấu hổ:
“Mẹ đi cùng con ra nước ngoài được à? Mẹ cái gì cũng không biết, con chỉ có thể trông cậy vào ba thôi.”
Chương 10
Phạm Đại Hải tỏ vẻ thương xót, đỡ Lý Tú Hiền từ dưới đất dậy, dịu giọng dỗ dành:
“Đừng trách bọn anh, Tú Hiền à… Con trai là gốc rễ của nhà họ Phạm, nó không thể có chuyện gì được. Anh còn phải chăm con nữa mà… Mọi người sẽ luôn nhớ ơn em.”
Lý Tú Hiền không nói gì, chỉ biết khóc.
Phạm Diệu bắt đầu mất kiên nhẫn, gắt lên:
“Thôi đủ rồi, khóc đủ chưa? Mau ra tay đi!”
Lý Tú Hiền chỉ vào tôi, cả người run rẩy:
“Tao nuôi mày uổng công thật rồi.”
Phạm Diệu cúi xuống nhặt con dao rơi dưới đất, nhét vào tay bà ta:
“Không phải mẹ từng nói vì con mà có thể hy sinh cả mạng sống sao? Giờ có ai bắt mẹ chết đâu, chỉ là ra tay thôi!”
Thấy bà ta vẫn đứng im, Phạm Đại Hải lại vung tay tát một cái nữa:
“Hôm nay mà không giết được nó, chúng ta cả ba đều xong đời! Diệu cũng sẽ bị tống vào tù!”
Lý Tú Hiền mặt mày tái mét, nước mắt rơi lã chã, nhưng vẫn cầm dao, run rẩy từng bước tiến về phía tôi.
Thỉnh thoảng tôi cũng thấy thật khó hiểu—tại sao có những người mẹ lại không thể yêu đứa con cùng giới với mình, mà chỉ yêu những đứa khác giới?
Chỉ vì khác nhau về giới tính mà họ xem một đứa trẻ là bảo bối, còn đứa kia thì như rác rưởi.
Vậy rốt cuộc, họ yêu con thật, hay chỉ yêu cái giới tính của đứa con?
Ngay khoảnh khắc mũi dao sắp đâm vào cổ họng tôi, trong ánh mắt hả hê của Phạm Đại Hải và Phạm Diệu—
Cảnh sát phá cửa xông vào.
“Bỏ vũ khí xuống! Hai tay ôm đầu, ngồi xuống tại chỗ!”
Tôi nhìn ba người đang hoảng loạn không kịp phản ứng, lạnh lùng nói:
“Ba người này bắt cóc tôi, tống tiền, còn định giết người diệt khẩu.”
Tại sao họ lại nghĩ có thể dễ dàng trói và khống chế được tôi?
Chẳng lẽ họ quên tôi từng đánh cho họ một trận tơi tả à?
Trong nhà tôi lắp sẵn camera ẩn, chỉ cần tôi hét lên “Cứu với!”, hệ thống sẽ tự động gọi cảnh sát.
Thật ra ban đầu tôi không định làm lớn chuyện. Tôi chỉ muốn họ trả lại số tiền họ tống tiền bố mẹ tôi năm đó.
Nhưng họ hết lần này đến lần khác ra tay với tôi.
Tôi đã tha cho họ, vậy mà họ lại muốn bán tôi.
Vậy thì đừng trách tôi ra tay không nương tình.
Di truyền đúng là thứ rất kỳ diệu.
Tôi chẳng giống bố mẹ nuôi chút nào.
Họ nhân hậu, lương thiện, dù bị ức hiếp cũng chỉ mỉm cười bỏ qua.
Mẹ từng ôm tôi gọi là “bé cưng”, hát ru cho tôi ngủ, đêm nào cũng ôm tôi trong lòng.
Bố từng cõng tôi ngồi trên vai để hái mơ.
Chính nhờ họ, tôi mới biết thế nào là hạnh phúc.
Nhưng tôi không phải người lương thiện.
Hồi tiểu học, đám anh chị lớn ép tôi mua đồ ăn vặt, tôi đánh đến mức gãy cả tay cũng không sợ.
Lên cấp hai, có đứa chửi tôi là “đồ con hoang”, tôi đấm vỡ răng cửa của nó.
Lên cấp ba, có người tán tỉnh tôi, bị tôi từ chối xong thì tung tin bôi nhọ. Tôi lập tức kéo hắn lên phòng hiệu trưởng đối chất, kết quả là hắn bị kỷ luật nặng.
Phiên tòa xét xử Phạm Đại Hải và hai người còn lại, tôi không tham dự. Chỉ biết họ bị kết án khá nặng.
Tôi ôm bó hoa tươi, đến nghĩa trang thăm bố mẹ.
Nhìn tấm bia mộ, nước mắt tôi rơi không ngừng.
Tôi chưa từng lừa dối Phạm Đại Hải và gia đình ông ta.
Lúc họ nhận lại tôi, tôi thực sự chẳng có đồng nào.
Ba trăm triệu tôi chuyển cho Phạm Diệu cũng là toàn bộ số tiền tôi có.
Tài sản bố mẹ để lại chỉ được chuyển vào tài khoản tôi mỗi năm 300 triệu, cho đến năm tôi 25 tuổi mới được toàn quyền nhận hết.
Tôi không biết trước lúc rời khỏi thế gian, bố mẹ nuôi đã nghĩ gì mà tính toán chu đáo cho một đứa con mà họ… nhặt về.
Tôi đặt bó hoa xuống trước mộ, rồi cúi đầu, áp trán mình vào bia đá lạnh lẽo.
“Bố, mẹ…
Con chỉ có duy nhất hai người là bố mẹ.
Từ khoảnh khắc hai người nhặt con về, con đã mãi mãi là con của hai người.”
Bước ra khỏi nghĩa trang, nỗi nhớ về họ vẫn day dứt mãi trong tim.
Dù tôi không được nhận tình yêu từ cha mẹ ruột, nhưng tình yêu bố mẹ nuôi dành cho tôi… đã bù đắp tất cả.
Chính tình yêu ấy đã cho tôi dũng khí để tiếp tục sống.
Họ đã rời xa tôi, nhưng tình yêu họ… thì vĩnh viễn ở lại trong trái tim này.