- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49-1
- Chương 49-2
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54-1
- Chương 54-2
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60-1
- Chương 60-2
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65-1
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86-1
- Chương 86-2
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105-1
- Chương 105-2
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 110-2: Ngoại truyện 1: Chuyện xưa
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 122-2: Ngoại truyện: Một đời hiến dâng, chỉ cần người vui khoảnh khắc.
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: Phần cuối
- Chương 139: Ngoại truyện 3
- Chương 140: Ngoại truyện 4
- Chương 141: Ngoại truyện 5 Ngựa xa khuất nẻo bụi mờ bay, người về gần trăng tỏ soi đầy
- Chương 142: Ngoại truyện 6
- Chương 143: Truyện Du Túc
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Năm Khánh Thành thứ mười sáu, trước là Hoàng đế lâm bệnh, sau lại đến nạn châu chấu ở Hà Nam đạo, rồi Đông cung mưu nghịch. Đối với Lý Diệp mà nói, năm nay tuyệt đối không phải là năm tháng thái bình. Hoàng gia làm lễ cầu phúc ở chùa chiền và đạo quán suốt bốn mươi chín ngày. Đến ngày Nguyên đán, Hoàng đế hạ chiếu đổi niên hiệu thành Tuyên Hòa, gửi gắm hy vọng lớn lao vào niên hiệu mới, trên dưới triều đình đều mong mỏi xua tan được mây mù u ám đang bao phủ hoàng triều.
Ngày trời quang sau khi tuyết ngừng rơi thường lạnh hơn lúc tuyết rơi vài phần, nhưng đúng vào tiết Nguyên đán, trong phủ trên dưới đều tràn ngập không khí vui mừng. Dù lạnh nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, hơn nữa năm nay Tiết vương lại được thăng chức nhiều lần, ngay cả hạ nhân trong vương phủ cũng thấy mình oai phong hơn hẳn.
A Đống cài một bông trà my đỏ rực xinh đẹp bên mái tóc, càng tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng. Mấy hôm trước tuyết rơi dày, đánh rụng không ít hoa trà. Giống hoa này được chuyển đến từ quận Cối Kê, bỏ đi cũng phí, nên bọn nha hoàn liền nhặt về cài lên tóc. A Đống từ phòng Lý Ương ra, liền bước nhanh ra khỏi nội viện, đi về phía chuồng ngựa bên ngoài. Chung Phúc lúc này đang sửa soạn đồ dùng cho ngựa, hai ngày nữa phải đi đánh mã cầu cùng Cảnh vương và các vị Quận vương, nên hắn chuẩn bị từ sớm. Nghe thấy có người gọi mình bên ngoài, hắn vội vàng từ trong căn lều nhỏ đi ra.
Chuồng ngựa được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng ngựa nhiều, khó tránh khỏi có chút mùi hôi. A Đống nhíu mày, lấy tay che nhẹ mũi miệng, lại gọi thêm một tiếng.
“Tới rồi, tới rồi.” Chung Phúc thấy là A Đống, liền cười nói: “A Đống tỷ tỷ sao lại tới đây?”
A Đống buông tay xuống, cười nói: “Là Điện hạ bảo ta tới tìm huynh.”
Trong phủ tuy có nhiều nô bộc tiểu đồng, nhưng phần lớn đều hầu hạ ở tiền viện, rất ít khi đến hậu viện, Chung Phúc lại hỏi: “Điện hạ muốn ra ngoài sao?”
A Đống lại cười nói: “Hôm nayđúng là ngài ấy muốn ra ngoài, nhưng bây giờ còn sớm, huynh cứ đi đi, có lẽ Điện hạ muốn ban thưởng cho huynh đó.” Ngày lễ tết chủ nhân ban thưởng là chuyện thường, huống chi Chung Phúc làm việc luôn siêng năng, biết đâu lại được đề bạt.
Gần đây Lý Ương ra ngoài đều bảo người khác đi theo, đột nhiên gọi hắn đến khiến Chung Phúc trong lòng có chút bất an, hắn vội vàng cảm ơn A Đống, theo nàng đi về phía hậu viện.
Lý Ương vừa mới ngủ dậy, nha hoàn A Âm phía sau đang chải lại mái tóc hơi rối cho chàng. Chiếc lược ngọc chải qua mái tóc, vấn thành búi tóc gọn gàng, A Âm lấy một chiếc mũ miện nhỏ đội cho Lý Ương, cười nói: “Nô tỳ thấy chiếc mũ miện nhỏ này hợp với Điện hạ hơn là khăn trùm đầu.” Chiếc mũ miện nhỏ bằng vàng có hoa văn hình hoa sen rất nhẹ nhàng, lại vừa đủ nổi bật. Tối nay Ninh Thọ Quận vương phu phụ thiết yến, Lý Diên Lễ mới thành hôn không lâu, buổi tối mọi người nhất định sẽ chúc mừng náo nhiệt đôi tân lang tân nương này.
A Âm cài trâm ngọc vào búi tóc, lại nhìn vào gương, thấy Lý Ương trong gương, dung mạo tuấn tú, tao nhã, nàng mỉm cười nói: “Về sau không biết vị nương tử nhà nào mới có phúc phận được làm Tiết Vương phi.”
Lý Ương chỉ cười, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.” A Âm mím môi cười lui xuống, khi đi cũng không quên mang theo chậu rửa mặt bằng bạc.
Chung Phúc theo A Đống cẩn thận đi vào phòng, hắn không dám tự ý đi vào, chỉ đứng bên ngoài bình phong, mãi đến khi A Đống vẫy tay gọi hắn lại, hắn mới vòng qua bình phong bằng vân mẫu, đi vào nội thất.
Lý Ương không vội nói, phất tay cho A Đống lui xuống. Chung Phúc nghe tiếng chuông bạc trên người A Đống dần xa, tò mò ngẩng đầu nhìn Lý Ương. Hắn xưa nay chỉ lo việc bên ngoài, rất ít khi được gọi đến đây nói chuyện.
“Ngươi đến phủ này bao lâu rồi?” Lý Ương thản nhiên hỏi.
“Hơn bốn năm rồi.”
Trong phủ ngoài nội thị và nha hoàn được điều từ trong cung ra, còn có không ít người là từ nhà bình thường bán mình vào vương phủ. Chung Phúc thuộc loại sau, ban đầu hắn chỉ làm những việc lặt vặt ở cổng chuồng ngựa, sau này Hoàng Vĩnh thấy hắn nhanh nhẹn lanh lợi, liền thường xuyên cho hắn hầu hạ Lý Ương khi ra ngoài.
Lý Ương gật đầu, nói: “Tiết Vương phủ đối đãi với ngươi thế nào?”
Nghe hắn hỏi vậy, Chung Phúc lập tức hoảng sợ, vội vàng nói: “Điện hạ đối đãi với nô tài rất tốt, mọi người trong phủ cũng rất tốt.” Thật lòng mà nói, Lý Ương là một chủ nhân tốt, công việc trong phủ không nhiều, mà Lý Ương cũng không hà khắc với hạ nhân.
“Nếu ta chưa từng có chỗ nào phụ ngươi, tại sao ngươi lại vong ân bội nghĩa?” Lý Ương tuy không thay đổi người hầu trong phủ, nhưng cũng không phải là xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn phái người âm thầm điều tra lai lịch gia thế của từng người trong phủ, sau đó phát hiện, Chung Phúc rất đáng ngờ. Chung Phúc được mua vào Tiết Vương phủ làm người hầu bốn năm trước, người bán hắn chính là cha hắn, tên là Chung Tứ Hổ. Chung Tứ Hổ vốn là một kẻ bất tài vô dụng, lại ham mê cờ bạc và gái đ**m, vì trả nợ cờ bạc mà bán con trai mình cho người buôn người, trải qua vài lần chuyển nhượng, cuối cùng Chung Phúc được Tiết Vương phủ mua.
Dù sao cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, lúc này Chung Phúc không khỏi hoảng loạn, lập tức quỳ xuống đất, nói: “Điện hạ minh xét, nô tài đối với Điện hạ trung thành, tuyệt đối không có nửa điểm dị tâm!”
Lý Ương không tức giận, chỉ thản nhiên nói: “Năm kia cha ngươi nợ sốc bạc một số tiền lớn, suýt bị người ta đánh chết, sao về sau đột nhiên phất lên, không chỉ trả hết nợ cờ bạc, mua nhà, mà còn có tiền suốt ngày lui tới tửu lâu? Có phải ngươi tự tiện lấy đồ trong phủ đi bán, cho cha ngươi tiêu xài hoang phí?”
Chung Phúc cứng họng, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất. Hắn dĩ nhiên là không có ăn trộm tài vật trong vương phủ, nhưng hắn cũng không thể giải thích rõ ràng tại sao cha hắn, người như bùn nhão, lại đột nhiên có được một khoản tiền lớn. Hắn sợ hãi nhìn Lý Ương, không biết có nên thừa nhận hay không.
Lý Ương thấy hắn không nói, liền nói: “Ta biết ngươi không có lấy đồ, là có người sai khiến ngươi làm tai mắt trong vương phủ, cho nên ngươi mới đột nhiên có tiền, thay cho người cha ham mê cờ bạc của ngươi trả nợ.”
Chung Phúc kinh hãi, nhất thời không nói nên lời. Lý Ương khi nói chuyện vẫn giữ thái độ như bình thường, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, lạnh như băng sương. Hắn không dám nhìn Lý Ương nữa, chỉ dập đầu thật mạnh, ngẩng đầu nói: “Nô tài đáng chết, nô tài phụ lòng Điện hạ. Năm kia cha nô tài đến phủ, cầu xin nô tài cứu ông ấy, nói là nợ người ta bốn vạn tiền, nếu không trả được sẽ mất mạng. Tuy ông ấy đã bán nô tài, nhưng dù sao cũng là cha nô tài, nô tài không thể thấy chết không cứu, nhưng nô tài lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho ông ấy. Cha nô tài ngày ngày tìm nô tài khóc lóc, nhưng nô tài thực sự là không có tiền. Sau đó có một nam tử tìm đến nô tài, nói chỉ cần nô tài chịu làm việc cho hắn, thì có thể cứu cha nô tài, còn có thể cho ông ấy sống sung túc cả đời.” Nói đến cuối cùng Chung Phúc xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, vừa nói vừa nghẹn ngào.
Lý Ương không để ý đến tiếng nức nở của hắn, tiếp tục hỏi: “Người đó bảo ngươi làm việc gì?”
Chung Phúc lau nước mắt, nói: “Hắn nói chỉ cần nô tài báo cho hắn biết hành tung của Điện hạ là được. Người đó còn nói với nô tài tuyệt đối sẽ không làm hại Điện hạ.”
Không chỉ không làm hại, mà còn có thể nói là quan tâm săn sóc hết mực. Lý Ương cười nhạt, chuyện của Lịch Thông e rằng cũng là Du Túc đứng sau làm. Lúc đó Lịch Thông trước mặt mọi người làm cho Lý Ương khó chịu không lâu sau Lịch Thông lập tức bị tội, cho dù có Tuyên Thành trưởng công chúa cầu xin, nhưng cũng bị đày đi mấy nghìn dặm. Lúc đó Lý Ương tự thấy mình thế đơn lực bạc, không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng theo tình hình hiện nay, e rằng là Du Túc đang thay hắn trút giận. Nghĩ đến đêm đó ở Trường Lạc Quận vương phủ, Du Túc còn khẳng định mình không liên quan đến chuyện này. Trong lòng Lý Ương dâng lên một chút cảm xúc khó tả, bao năm qua, chưa từng có ai quan tâm đến cảm nhận của hắn như vậy, nhưng tất cả những điều này lại không thể tách rời sự giám sát và đề phòng của người đó đối với mình.
Chung Phúc không biết Lý Ương sẽ xử lý mình như thế nào, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Một lát sau, Lý Ương mới bảo hắn đứng dậy, lại hỏi: “Ngoài ra, người đó còn sai ngươi làm việc gì khác không?”
Chung Phúc nhớ lại, vội vàng gật đầu nói: “Còn có một lần người đó bảo nô tài lẻn vào phòng Điện hạ, tìm xem có thứ gì giống như danh sách hay không. Sau đó nô tài phát hiện trong một quyển sách có một tờ giấy viết đầy tên, nô tài ghi nhớ lại rồi truyền nội dung trong đó ra ngoài.”
Quả nhiên, từ khi Du Túc biết hắn đang tiếp xúc với Phó Thiệu, Tô Khiêm và những người khác, hắn ta đã hiểu mục đích của hắn là gì, nên mới cho Chung Phúc đến xác nhận xem hắn có người nào được chọn hay không.
“Các ngươi thường xuyên truyền tin tức như thế nào?”
“Nô tài mỗi ngày đều ghi lại hành tung của Điện hạ, sau đó cứ cách ba ngày lại đưa đến một tửu lâu ở Tây Thị.”
Chung Phúc vốn tưởng rằng Lý Ương sẽ giải hắn đến Đại Lý tự, nhưng không ngờ Lý Ương không đánh cũng không mắng hắn, chỉ bảo hắn cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đưa tin tức cho bên kia, nhưng những việc kể ra phải để Lý Ương xem qua trước.
Chung Phúc cảm kích rời đi, Lý Ương thu hồi ánh mắt, lặng lẽ mở một quyển sách. Có lẽ vì đeo mũ miện bằng vàng nên trên khuôn mặt tuấn tú như thường lệ của hắn toát lên vẻ lạnh lùng hiếm thấy.