- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49-1
- Chương 49-2
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54-1
- Chương 54-2
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60-1
- Chương 60-2
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65-1
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86-1
- Chương 86-2
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105-1
- Chương 105-2
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 110-2: Ngoại truyện 1: Chuyện xưa
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 122-2: Ngoại truyện: Một đời hiến dâng, chỉ cần người vui khoảnh khắc.
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: Phần cuối
- Chương 139: Ngoại truyện 3
- Chương 140: Ngoại truyện 4
- Chương 141: Ngoại truyện 5 Ngựa xa khuất nẻo bụi mờ bay, người về gần trăng tỏ soi đầy
- Chương 142: Ngoại truyện 6
- Chương 143: Truyện Du Túc
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Liên tiếp những toán lính lẻn từ cấm viên vào cửa Trọng Huyền. Tôn Thế Huy cưỡi ngựa đứng bên cạnh cửa cung, quan sát dòng người như cá lội vào trong. Chỉ đợi quân sĩ dưới trướng tập kết đủ trước cửa Trọng Huyền là có thể phối hợp nội ứng ngoại hợp, thẳng tiến đến cửa Huyền Vũ của nội cung.
Ngựa của Tôn Quang là một con tuấn mã Hồ tráng kiện, béo tốt, giống thuần chủng, được huấn luyện bài bản. Tuy ngày thường theo chủ nhân rong ruổi trên sân đánh mã cầu hay đi săn đều rất dũng mãnh, nhưng rốt cuộc không phải chiến mã. Thấy những binh sĩ tay lăm lăm binh khí rầm rập đi qua, nó liền bồn chồn bước loạn. Tôn Quang ghìm cương, cố gắng trấn an con ngựa đang náo động, rồi hỏi: “Cha, vạn kỵ của Vương Tượng đã đến chưa?”
Tôn Thế Huy hất cằm về phía cấm viên: “Vương Tượng đã chờ sẵn trong cấm viên, có thể xuất kích bất cứ lúc nào.” Hắn đã thay giáp Minh Quang chuyên dùng khi ra trận. Bộ giáp sắt lạnh lẽo phản chiếu ánh mắt tràn đầy d*c v*ng. Hắn nhìn chằm chằm cung điện phía sau cửa Trọng Huyền. Hắn sắp giành lại vinh quang vốn thuộc về mình. Sau đêm nay, hắn sẽ là trọng thần quyền cao chức trọng, đứng đầu bá quan văn võ.
Mãi cho đến khi một đội Tiêu Vệ tiến vào cửa nam của cấm viên, Thái tử mới xuất hiện. Trước đó chàng quả thực đã hạ quyết tâm, nhưng đến lúc thực sự điều binh khiển tướng trước cung cấm, chàng lại có chút sợ hãi. Thế nhưng, sự đã đến nước này, không còn đường lui nữa. Họ chọn ngày mồng ba tháng chín khởi sự cũng bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tôn quý phi, mẹ Thái tử. Nhân dịp này, họ sẽ khống chế Hoàng đế tại điện Thập Thúy dưới tay Tôn quý phi, như vậy sẽ tránh được không ít phiền phức.
“Điện hạ, mọi việc đã chuẩn bị xong. Người của chúng ta đã chờ sẵn trong cửa Trọng Huyền, có thể mở cửa cung bất cứ lúc nào.” Tôn Thế Huy nói.
Cánh cửa này Lý Văn đã đi qua vô số lần, nhưng hắn chưa bao giờ thấy nó cao lớn và uy nghiêm như hôm nay. Lý Văn nuốt nước bọt. Chỉ cần bước qua cánh cửa này, hắn sẽ là Hoàng đế, nhưng cũng có thể trở thành loạn thần tặc tử. Vẻ ngạo mạn kiêu căng ngày xưa giờ đã biến mất không còn tăm hơi, khiến Lý Văn do dự.
Như nhìn thấu sự do dự của Thái tử, Tôn Thế Huy thúc giục: “Điện hạ, Quý phi vẫn còn trong cung, đang chờ Điện hạ sắc phong bà làm Thái hậu.”
Chuyện này liên lụy quá lớn, mẹ hắn cũng vì hắn mà mạo hiểm. Giờ kết thúc sớm mới là thượng sách. Ánh mắt Lý Văn dần trở nên kiên định, rút đao ra, chỉ vào cung cấm: “Gian thần lộng hành, Hoàng đế lơ là, dẫn đến thiên tai. Bọn thần tử chúng ta nên can gián, thanh trừng gian thần bên cạnh Hoàng đế, chỉnh đốn triều cương, an bang định quốc.”
Hai cha con họ Tôn một trái một phải hộ vệ bên cạnh Thái tử, đồng thời rút đao chỉ về phía cửa cung. Đây vốn là ám hiệu ra lệnh mở cửa cung. Nhưng lúc này, cửa Trọng Huyền lẽ ra phải từ từ mở ra lại không hề có động tĩnh. Tiêu vệ trên lầu canh cũng không nhúc nhích.
Chuyện gì đang xảy ra? Vừa rồi Tiêu vệ trên lầu còn có phản ứng, sao giờ lại làm như không thấy ám hiệu? Tôn Quang nhất thời không nhịn được, lớn tiếng quát: “Còn không mau mở cửa cung!”
Nhưng điều Tôn Quang đợi không phải là con đường rộng mở dẫn đến cửa Huyền Vũ, mà là một trận mưa tên như bão tố. Các cung thủ mai phục trên lầu canh hành động nhanh chóng và nhịp nhàng. Một người lắp tên thì người kia giương cung bắn tên, hai nhóm người thay phiên nhau, tạo thành một làn mưa tên dày đặc. Dưới làn tên công kích, Tiêu vệ dưới cửa cung ngã xuống không ít, những người còn lại phần lớn đều rối loạn.
Lý Văn đã sớm hoảng hồn, lớn tiếng hỏi Tôn Thế Huy: “Chuyện gì thế này?”
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tôn Thế Huy, thậm chí trái ngược hoàn toàn với kế hoạch của hắn. Nhưng dù sao hắn cũng là lão tướng chinh chiến sa trường, tuy tình hình trước mắt vô cùng bất lợi, nhưng hắn vẫn lập tức bình tĩnh lại, quát lớn với con trai: “Bảo vệ Thái tử! Lập tức phái người báo cho Vương Tượng, để hắn dẫn vạn kỵ nhanh chóng đến đây tiếp viện.”
Dặn dò Tôn Quang xong, Tôn Thế Huy lập tức chỉnh đốn lại đội Tiêu vệ đang hỗn loạn: “Đừng hoảng loạn! Viện binh lập tức sẽ đến! Mau chóng công phá cửa cung!” Tiêu vệ doanh dưới trướng Tôn Thế Huy còn mang theo không ít dụng cụ công thành, vốn định dùng để tấn công cửa Huyền Vũ, nhưng lúc này không thể không dùng đến sớm.
Để tránh phiền phức, Du Túc không đi ra phía trước lầu canh, chỉ đứng trong bóng tối lắng nghe tiếng động công thành ầm ĩ bên dưới. Binh lính dưới thành chỉ có ba bốn trăm người. Tôn Thế Huy tuy tự đại, nhưng không ngu ngốc, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ mang theo ít người như vậy đến giúp Thái tử bức cung đoạt vị.
Du Túc đứng sau lưng các cung thủ, hứng thú quan sát đám binh lính đang cố gắng công thành phía dưới, rồi lại nhìn sang Thái tử đang kinh hãi. Lý Văn và Tôn Quang chưa từng trải qua chiến trận, những trận ẩu đả nhỏ nhặt trước đây so với trận thế trước mắt không đáng kể.
“Cung.”
Một cung thủ bên cạnh nghe vậy lập tức đưa cung tên của mình cho chàng. Du Túc rút ra một mũi tên, giơ tay lên kéo căng cung. Gió đêm nhân cơ hội luồn vào tay áo chàng, thổi phần phật.
Mũi tên không nhắm vào Thái tử mà nhắm vào con ngựa của hắn. Mũi tên có ngạnh găm vào bụng ngựa. Con ngựa bị giật mình, hí vang rồi chồm lên, hất Thái tử ngã xuống đất.
Trên mặt Du Túc thoáng hiện vẻ tàn nhẫn và giễu cợt khó nhận thấy. Chàng lùi lại một bước, không cho Tôn Quang và những người khác cơ hội phát hiện ra mình, rồi trả lại cung cho cung thủ. Chàng liếc nhìn cửa Huyền Vũ phía sau, bên này náo động như vậy, binh lính canh gác không thể không hay biết. Chàng không có binh quyền, không thể điều động đại quân. Tuy chàng có thể mai phục ở đây, nhưng nhiệm vụ tiêu diệt quân phản loạn cuối cùng vẫn phải giao cho Thiên Ngưu, Kim Ngô, và cấm quân canh giữ hoàng thành. Du Túc lại nhìn về phía cửa nam cấm viên đang mở rộng, chàng rất muốn biết hậu thuẫn của Tôn Thế Huy là ai.
Tôn Thế Huy quả nhiên là lão tướng, thấy đối phương chỉ bố trí cung thủ mà không mở cửa nghênh chiến, liền biết số lượng binh lính canh giữ trong cửa Trọng Huyền thực ra không nhiều. Lúc này vạn kỵ của Vương Tượng cũng đã đến. Tôn Thế Huy cũng không còn thời gian suy nghĩ về biến cố bất ngờ đêm nay, lập tức lớn tiếng khích lệ sĩ khí: “Binh lính canh giữ phía sau cửa cung chỉ là hư trương thanh thế, số lượng ít ỏi, không chịu nổi một đòn! Viện binh của chúng ta đã đến, chỉ cần công phá hai cửa Trọng Huyền và Huyền Vũ, sáng mai các ngươi sẽ được khoác áo đỏ, đứng trước điện Hàm Nguyên!”