- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49-1
- Chương 49-2
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54-1
- Chương 54-2
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60-1
- Chương 60-2
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65-1
- Chương 65-2
- Chương 65-3
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86-1
- Chương 86-2
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104-1
- Chương 104-2
- Chương 105-1
- Chương 105-2
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 110-2: Ngoại truyện 1: Chuyện xưa
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 122-2: Ngoại truyện: Một đời hiến dâng, chỉ cần người vui khoảnh khắc.
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: Phần cuối
- Chương 139: Ngoại truyện 3
- Chương 140: Ngoại truyện 4
- Chương 141: Ngoại truyện 5 Ngựa xa khuất nẻo bụi mờ bay, người về gần trăng tỏ soi đầy
- Chương 142: Ngoại truyện 6
- Chương 143: Truyện Du Túc
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Một số người đã sớm nhận được tin tức, nhưng cũng có người hoàn toàn không hay biết gì. Ngoài việc len lén quan sát lão thần Thôi Nguyên Huy, mọi người cũng âm thầm suy đoán tâm tư của Tiết Vương. Lúc này Tiết Vương đang rất được sủng ái, nếu cứ thế mà được lập làm thái tử cũng không khiến người ta quá bất ngờ, chỉ là vừa xảy ra chuyện của Thôi Chính Huấn, không biết hoàng đế sẽ nghĩ thế nào, dù sao thì nhà họ Thôi bây giờ có quan hệ mật thiết với phủ Tiết Vương.
Hoàng đế ngự trên long ỷ, nhìn từ xa không rõ thần sắc của ngài, chỉ có tiếng ho dữ dội thỉnh thoảng vang lên tiết lộ long thể ngày càng suy yếu của hoàng đế.
Một vị Ngự sử dõng dạc hùng hồn liệt kê ra một loạt tội danh của Thôi Chính Huấn. Trong đó có một số tội có thể coi là lớn cũng có thể coi là nhỏ, chỉ riêng việc cấu kết với địa phương thôi đã chạm đến chỗ yếu hại. Sau khi người này nói xong, lại có vài vị đại thần phụ họa, lời nói đã nhắm thẳng vào Tiết Vương. Vào thời điểm then chốt chưa lập Đông Cung, chuyện của Thôi Chính Huấn rõ ràng là một đòn giáng mạnh vào Tiết Vương. Nếu hoàng đế vì thế mà sinh nghi, xa lánh Tiết Vương, vậy thì Tín Vương sẽ nắm chắc phần thắng.
Lúc này Thôi Nguyên Huy cũng chẳng còn quan tâm đến nền gạch lạnh lẽo cứng rắn, ông cúi đầu quỳ xuống, nói lão thần có tội, nhưng cũng không dám biện hộ cho con trai nửa lời. Thánh ý khó lường, ông không biết hoàng đế rốt cuộc đang nghĩ gì, lúc này nếu liều lĩnh cầu xin chưa chắc đã có tác dụng, ngược lại còn có thể phản tác dụng.
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên, có người liếc nhìn Thôi Nguyên Huy, cũng có người lén lút đánh giá Lý Ương, duy chỉ có Du Túc là nhìn Lý Ương một cách không kiêng dè, như đang suy tính xem hắn sẽ ứng phó thế nào.
Cảnh tượng này cũng nằm trong dự liệu. Chờ mọi người lần lượt trình bày xong, Lý Ương mới bước ra, trước tiên hành lễ rồi cũng quỳ xuống. Thần sắc hắn bình thản, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại: “Thôi Chính Huấn làm quan nhiều năm, lẽ ra phải biết ơn hoàng ân, tận tâm cống hiến, vậy mà lại biết luật vẫn phạm luật, thật là phụ lòng bệ hạ, đáng bị trừng phạt để răn đe kẻ khác.”
Phản ứng này của Lý Ương không ai cảm thấy bất ngờ. Lúc này Tiết Vương tự bảo vệ mình bằng cách phân rõ ranh giới với Thôi Chính Huấn là điều hợp tình hợp lý. Nào ngờ Lý Ương lại nói tiếp: “Nhà họ Thôi tận tâm cống hiến cho đất nước hàng chục năm, Thôi Chính Huấn tuy có chút lầm lỡ, nhưng cũng chưa từng phạm sai lầm lớn. Thần là thông gia với nhà họ Thôi, lẽ ra nên tránh né không nói, nhưng Thôi Chính Huấn luôn luôn cẩn trọng, nay lại xảy ra chuyện này, thần cũng vô cùng lo lắng bất an, khẩn cầu bệ hạ trách phạt thần cùng.”
Ánh mắt Du Túc bỗng trở nên sắc bén, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó nhận ra. Thoạt nghe, lời nói của Lý Ương chỉ là lời xin chịu tội vì sợ bị liên lụy, nhưng suy nghĩ kỹ thì có thể nghe ra ý tứ ẩn giấu trong đó. Những năm nay Thôi Chính Huấn tham lam không phải là bí mật, nhưng cũng chưa từng gây ra chuyện gì lớn. Trước kia có Thôi Nguyên Huy là Trung thư lệnh kiềm chế, nay lại thông gia với phủ Tiết Vương. Tiết Vương đang trên đà phát triển, lẽ ra hắn phải càng thêm đắc thế, vậy mà bây giờ lại bất ngờ bị vạch trần tội danh này, thời cơ này thật sự rất đáng suy nghĩ. Cộng thêm những lời đồn đại xôn xao trong triều, khiến người ta tự nhiên liên tưởng đến, có lẽ chuyện này vốn là nhắm vào Tiết Vương.
Du Túc không biết Thôi Chính Huấn rốt cuộc là tự mình hồ đồ hay là thật sự rơi vào bẫy, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này đối với Lý Ương mà nói vốn là bất lợi lớn, nhưng lúc này chỉ vài câu ngắn ngủi hắn đã chuyển bại thành thắng, vừa không bao che, cũng không dễ dàng đạp người khi người ta đang gặp nạn để phủi sạch quan hệ, ngược lại còn ám chỉ nhà họ Thôi có lẽ là bị liên lụy vì hắn. Du Túc vốn nghĩ theo cách hành sự kín tiếng, nhún nhường thường ngày của Lý Ương, hắn thậm chí có thể sẽ giao ra Hiệu vệ để trấn an hoàng đế, nhưng chàng không ngờ lần này Lý Ương lại hành động như vậy.
Lời nói của Lý Ương ẩn chứa ý nghĩa gì, Tín Vương cũng đã phản ứng lại. Thần sắc hắn phức tạp, liếc mắt lạnh lùng nhìn Lý Ương đang quỳ dưới đất. Vài câu nói nhẹ nhàng của hắn vừa rồi, tuy không nói rõ nhưng cũng đủ để người ta liên tưởng. Nếu nói bây giờ trong triều Lý Ương là mối đe dọa lớn nhất đối với ai, thì đó chắc chắn là hắn, Tín Vương. Thôi Chính Huấn tự mình không biết giữ mình, vậy mà Lý Ương còn muốn đổ tội cho người khác, bày ra bộ dạng bị người ta hãm hại.
Hoàng đế nhìn Thôi Nguyên Huy đang cúi đầu không ngẩng lên, phẩy tay nói: “Thôi khanh đứng dậy đi. Con trai ông thế nào là chuyện của con trai ông, Thôi khanh có tội gì?” Một tên thái giám lập tức nhanh nhẹn tiến lên đỡ. Thôi Nguyên Huy tuy thân thể vẫn còn khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, lại quỳ một hồi lâu, lúc đứng dậy không khỏi run rẩy, khiến người ta có chút không đành lòng.
Hoàng đế lại nhìn Lý Ương, thở dài: “Tiết Vương cũng đứng dậy đi.” Lúc nói chuyện, ánh mắt ngài lướt qua Tín Vương. Lý Phong chùng lòng, lập tức bước ra đề nghị điều tra kỹ chuyện này. Trước đó hắn đúng là hy vọng chuyện này cứ mơ hồ như vậy, như thế cũng có thể kéo Lý Ương vào, nhưng theo tình hình hiện tại, hắn lại phải thể hiện thái độ, tỏ rõ trong sạch.