- Trang chủ
- Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
- Chương 54
Chương 54
Truyện: Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Tác giả: Vinh Tiểu Hiên
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Hoàn chính văn
- Chương 168: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Chương 54: Cốt Cốt yên tâm
Đêm nay có người lo lắng bão tuyết mùa đông, có người yên tâm thoải mái ngáy vang sau một ngày di chuyển, cũng có người đắm chìm trong mộng đẹp mà không thể tự kiềm chế, ví dụ như Dư Tẫn đang mơ mộng ngày mai có thể ăn khoai nướng, tất nhiên, cũng có người dốc hết tâm tư, tâm huyết chìm đắm trong nghiên cứu khoa học kỹ thuật, vì dụ như Tạ Phong đang lật qua lật lại tháo gỡ nông trường mini.
Mãi tới hơn ba giờ sáng, bão tuyết mới có dấu hiệu tan đi, thế giới bên ngoài là một mảnh trắng bạc, thỉnh thoảng có vài trận gió thổi qua, cuồn cuộn bốc lên tầng bụi mỏng trêu ghẹo mặt đất, sau đó tản ra như đàn đom đóm rồi biến mất trong thế giới màu bạc kia.
Tuy bão tuyết đã ngừng nhưng bầu trời vẫn là một mảng tối đen, không có một ánh sao nào, hiển nhiên vẫn còn bị tầng mây dày che phủ. Có điều ngay cả như vậy thì trước mắt cũng không thể coi là tối đen, thậm chí vẫn có thể thấy được hình dáng đại khái.
Thế giới thuần trắng như thế này, chỉ một chút màu đen cũng đặc biệt bắt mắt, vì thế sẽ không thật sự không nhìn thấy gì cả.
Trong khoảng thời gian yên tĩnh này, căn cứ Cổ Lan bắt đầu có động tĩnh, chỉ thấy từ trong lều có một người mặc quần áo ấm dày cộm chui ra, người nọ đẩy đống tuyết chất đống trước lều chui ra ngoài.
Vừa vặn căn lều vải ở cách đó không xa cũng truyền tới động tĩnh, người nọ cảnh giác nhìn sang, mãi tới khi từ trong lều thò ra một cái đầu.
Hai người cứ vậy nhìn nhau, nháy mắt có hơi xấu hổ, sau đó lại bật cười rạng rỡ, trong lòng hiểu rõ.
“Ông cũng dậy xem nông trường mini hả?” Một người nhỏ giọng hỏi.
Người còn lại gật đầu, dùng giọng nói thỏ thẻ đáp lại: “Ừa, cả đêm nay tôi ngủ không ngon, cứ nghĩ tới sọt khoai đã nảy mầm, tối qua nhiệt độ xuống tới âm ba mươi độ rồi, chỉ sợ rau sẽ chết rét…”
“Suỵt… nói nhỏ thôi, mọi người vẫn còn ngủ.”
Vừa dứt lời, trong lều lại chui ra thêm một người nữa: “Haiz, thật ra tôi cũng không ngủ được, không bằng đi xem chung với ông.”
Sau đó, từ lều bên cạnh lại có một cánh tay giơ lên: “Dẫn theo tôi nữa.”
Nhóm người: “…”
Sau khi thống kê một phen thì phát hiện nông trường mini chính là nguyên do làm tất cả mọi người thức giấc, bọn họ cũng không nhăn nhó, chỉ nhanh chóng mặc đủ áo ấm rồi đi tới chỗ đậu xe.
Xe dừng ở bên ngoài doanh trại, vây thành một vòng tròn lớn để che chắn bão tuyết, vì thế khoảng cách cũng không xa.
Đoàn người vừa mới đi tới trước xe thì phát hiện chiếc xe hàng ở cách đó không xa cũng đã sáng đèn, không cần nghĩ cũng biết, là chiếc xe của tài xế xe tải đã đổi nông trường mini.
Ngược lại nhìn sang xe Dư Tần, không ngoài ý muốn phát hiện bên trong cũng có ánh sáng, xem ra Dư Tẫn cũng đang ở trên xe.
Mở xe ra, đám người gấp gáp vội vàng chui vào, sau đó đi tới chỗ chiếc giường trống mà bọn họ đặt nông trường lúc ban ngày.
“Trời ạ! Không hề bị gì cả, còn cao lớn hơn không ít!”
“Chắc chắn là tôi đang nằm mơ rồi, chúng ta thật sự trồng ra thức ăn vào mùa đông!”
“Có nông trường mini này thì mùa đông không thể ra ngoài cũng không thành vấn đề, chờ tới địa điểm rồi có thể đổi thêm một ít không?”
“Chuột đồng đều trâu bò như vậy à? Có thể nuôi thêm vài con không?”
“Ông tưởng mình là Cổ Lan Cốt à? Nuôi được chuột đồng biến dị.”
Tiếng nghị luận vụn vặt xuyên qua cửa sổ xe truyền ra ngoài, mọi người hưng phấn xua tan đi sự mệt mỏi rã rời và cơn rét lạnh lúc sáng sớm, cho dù điều hòa không khí trong xe không mở thì cũng không còn ai cảm thấy lạnh, ngược lại có chút sôi trào nhiệt huyết.
Trên tinh cầu Thương Chiến này cái gì đáng tiền nhất? Người mới tới sẽ cảm thấy các loại quặng mỏ hiếm như đá năng lượng đáng giá nhất, nhưng sau khi ở đây vài năm sẽ phát hiện, thứ có giá trị nhất đối với sinh mạng trên tinh cầu Thương Chiến này chính là thức ăn.
Hoàn cảnh trồng trọt trên tinh cầu Thương Chiến ngày càng kém, sáu tháng mùa hè và ba tháng mùa khô, ba tháng mùa mưa.
Vào mùa khô đất đau khô cằn, mặt đất nứt nẻ, mặt trời chỉ hận không thể châm lửa cả mặt đất. Ba tháng mùa mưa thì mây đen không ngừng nghỉ, mưa phùn kéo dài là chuyện bình thường như cơm bữa, cuồng phong, mưa rào cũng không hiếm thấy.
Đây cũng là nguyên do cho dù thực vật có thể sống sót trên tinh cầu Thương Chiến cũng có hương vị không được thơm ngon, nhưng mặc dù vậy thì thức ăn vẫn rất hiếm có. Vì thế phải dựa vào chuyện cắn xé tranh giành máy mô phỏng để đổi lấy một lượng lớn vật phẩm sinh tồn.
Trong tình huống này, đột nhiên có một ngày, trên hành trình di chuyển đầy nhàm chán, có người nói cho bạn biết có thể trồng cây ở trong xe! Hơn nữa chu kỳ rất ngắn, thậm chí có thể đảm bảo sẽ không bị chết đói, bảo sao bạn không kích động.
Trong căn cứ Cổ Lan, theo thời gian trôi qua, có nhiều người thức dậy khá sớm cũng háo hức chạy tới hỏi thăm tình huống, sau khi tận mắt nhìn thấy rau lang vẫn mọc tươi tốt thì lại càng có nhiều người sôi trào hơn.
Người của hai căn cứ khác cũng bị bầu không khí náo nhiệt này đánh thức, vẻ mặt mờ mịt nhìn căn cứ Cổ Lan giống như vừa trúng giải thưởng lớn.
Tuy tất cả mọi người đều gấp gáp muốn trao đổi nông trường mini nhưng không dám tiếp cận lều vải của Cổ Lan Cốt. Vì thế Thư Thủy Thủy đang chìm trong mộng đẹp không hề bị ảnh hưởng.
Chuột nhỏ trong lúc ngủ đã thò đầu mình ra khỏi lều vải, vì thế trong mắt Cổ Lan Cốt là cái đầu nhỏ bông xù thò ra khỏi lều, Thư Thủy Thủy hoàn toàn xem lều vải thành chăn.
Cổ Lan Cốt vẫn thức dậy rất sớm, hơn nữa cũng chú ý tới huyên náo ở bên ngoài nhưng không hề có ý định đánh thức Thư Thủy Thủy. Anh thực mong đợi nghiêng người nhìn Thư Thủy Thủy.
Phần gò má nọng thịt của Thư Thủy Thủy lộ ra bên ngoài lều, có thể tưởng tượng được Thư Thủy Thủy đang nằm úp sấp, tự đè mình thành bánh chuột.
Vì thế ngày hôm nay khi Thư Thủy Thủy đột nhiên biến thành hình người thì chiếc lều nhỏ cũng trùm lên người Thư Thủy Thủy, thân hình Thư Thủy Thủy hơi co rúc, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Cổ Lan Cốt.
Mà chiếc lều nhỏ kia thì che trên lưng Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt giật mình, vội vàng ngồi dậy chỉnh lại vị trí của chiếc lều, để nó trùm lên mông Thư Thủy Thủy, sau đó phát hiện hành động này có vẻ cũng không khá hơn chút nào.
Đường cong xinh đẹp của mỹ thiếu niên giống như tỏa sáng trong hoàn cảnh tối lờ mờ này, mái tóc màu nâu ấm áp mềm mượt , tuy bởi vì tư thế mà chỉ có thể thấy rõ nửa gương mặt nhưng vẫn có sức hấp dẫn kinh người.
Cổ Lan Cốt kéo chăn trùm lên người Thư Thủy Thủy, về phần sao lại có chăn thì chỉ có thể nói Cổ Lan Cốt vẫn luôn mong đợi giờ phút này.
Một ngón tay thon dài vén lên mộn lọn tóc màu nâu ấm áp, dây thần kinh xúc giác nhân tạo dùng hình thức chữ viết truyền về bộ não, nhìn ngàn chữ miêu tả cực kỳ chi tiết tỉ mỉ mà Cổ Lan Cốt vẫn không hài lòng, anh muốn chân chính cảm nhận được sợi tóc mềm mại trơn bóng kia chứ không phải mớ số liệu lạnh lẽo này.
Tựa hồ sau khi biến thành người đã không còn lông xù có tác dụng giữ ấm, Thư Thủy Thủy đang ngủ chợt trở mình, sau đó cuộn người lại thành một vòng tròn, để cả tấm chăn bao trùm lấy cơ thể, lúc này mới than nhẹ một tiếng, thoải máu ngủ tiếp.
Về phần chiếc lều nhỏ, nó đã bị Cổ Lan Cốt thu lại, bằng không nếu bị đè bẹp thì có lẽ Thư Thủy Thủy sẽ rất buồn. Cổ Lan Cốt cũng không lên tiếng, yên lặng nằm bên cạnh Thư Thủy Thủy, thậm chí dành ra phân nửa gối đầu của mình cho Thư Thủy Thủy, để Thư Thủy Thủy ngủ càng thoải mái hơn nữa.
Khoảnh khắc khi ý thức Thư Thủy Thủy bắt đầu tỉnh táo lại, thiếu niên cũng nháy mắt biến thành chuột nhỏ.
Thư Thủy Thủy mờ mịt dùng móng vuốt gãi gãi, hiểu được mình đang ở trong chăn, ngọ nguậy lần mò một hồi mới từ trong chăn bò ra. Chuột nhỏ dựa vào phần chăn bị cuộn lại quơ quơ móng vuốt với Cổ Lan Cốt: “Chào buổi sáng nha Cốt Cốt, là Cốt Cốt đắp chăn cho Thủy Thủy hả? Lần sau không cần cuộn nhiều tầng như vậy, cũng không cần để Thủy Thủy ở chính giữa nha.”
Cổ Lan Cốt không biểu cảm nói: “Ừm, chào buổi sáng Thư Thủy Thủy.”
Thư Thủy Thủy (^-^)
Thư Thủy Thủy lộp bộp đi tới cửa lều, sau đó dùng sức nhảy lên, chuẩn xác chộp lấy khóa kéo, thân thể bé xíu lắc lư hai cái, hai chân sau thuần thục giẫm lên lều, thân thể nhỏ bé dùng lực trì xuống, dây kéo bị kéo đi một đoạn ngắn.
Vốn tưởng phải đối diện với một đống tuyết đọng, Thư Thủy Thủy ló đầu ra ngoài nhìn thử, sau đó bị đám người chen chúc chật cứng ở bên ngoài dọa cho giật thót.
Đều là người của căn cứ Cổ Lan, bọn họ đứng cách lều vải không xa, ánh mắt mong đợi nhìn Thư Thủy Thủy.
“Chào buổi sáng, Thủy Thủy.”
“Sáng nay Thủy Thủy muốn ăn gì?”
“Nước ấm rửa mặt đã được chuẩn bị xong rồi, Thủy Thủy muốn rửa mặt không?”
“…”
Nhóm người nhao nhao biểu lộ thiện ý của mình, sau đó thành công dọa sợ Thư Thủy Thủy. Chuột nhỏ rụt đầu lại, chỉ thấy dây kéo vừa hé ra một khe nhỏ nháy mắt khép lại.
Nhóm người: “…”
Thư Thủy Thủy thẹn thùng lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, nhất thời không biết nên làm sao, một Tạ Phong còn chưa đủ, hôm nay sao lại có nhiều người tới tìm muốn mình nuôi như vậy?
Cuối cùng chuột nhỏ lôi ra một cái cốc nhỏ, nhắm mắt theo đuôi đi theo bên chân Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, chúng ta đi rửa mặt nha?”
“Ừm.” Cổ Lan Cốt mặc quần áo đàng hoàng, lấy đồ rửa mặt ra, thấy chuột nhỏ hôm nay đặc biệt dính người cùng không nói gì, sau đó bế bổng Thư Thủy Thủy lên, giấu vào trong túi áo.
Quả nhiên, có Cổ Lan Cốt đe dọa, nhóm người nhiệt tình cỡ nào cũng không bùng nổ nổi. Sau khi Nam Ca thức dậy rời khỏi lều vải thì bọn họ cũng dần tản đi, thu dọn doanh trại, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Thư Thủy Thủy đi rửa mặt cũng thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nói với Cổ Lan Cốt ở bên cạnh: “Cốt Cốt yên tâm, tôi chỉ có một mình anh thôi, cho dù bọn họ nhiệt tình muốn tôi nuôi như vậy, tôi cũng không nuôi đâu.”
Động tác rửa mặt của Cổ Lan Cốt hơi khựng lại một chút, phát hiện Thư Thủy Thủy có vẻ đã hiểu lầm gì đó, có điều không biết nên giải thích thế nào, vì vậy Cổ Lan Cốt chỉ ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.
Lúc này Thư Thủy Thủy mới cầm cốc nhỏ xúc miệng, ánh mắt còn không ngừng liếc nhìn những người khác trong căn cứ, cố gắng giữ vững chuột tâm, tuyệt đối không thể lay động.
Nhóm người của căn cứ Cổ Lan tự nhiên không biết Thư Thủy Thủy đang nghĩ gì, bằng không có lẽ đã khóc thét rồi.
Giữ vững chuột tâm tới tận khi lên xe, lúc đoàn xe chuẩn bị xuất phát thì Nam Ca đưa tới một túi đá năng lượng thật lớn. Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, cơ thể nhỏ tuy hướng về phía Nam Ca nhưng đầu thì quay sang hướng ngược lại: “Tôi sẽ không nuôi những người khác đâu.”
Nam Ca nghe vậy thì khó hiểu: “Thủy Thủy chỉ cần chế tạo nông trường là được rồi, không cần nuôi bọn họ, bọn họ sẽ tự trồng.”
Thư Thủy Thủy trừng to mắt, cái đầu nhỏ thoáng chốc quay phắt lại: “Số đá này dùng để đổi nông trường hả?”
“Đúng vậy.” Nam Ca nói: “Hơn nữa còn đặc biệt để trống một chiếc xe, bên trong là nguyên liệu chế tạo nông trường, Thủy Thủy có thể qua bên ấy làm việc.”
Lúc đang nói chuyện thì phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng hét chói tai.
Một người một chuột quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Dư Tẫn đang túm cổ Tạ Phong lắc lư điên cuồng: “Ông có tin tui đánh ông thành Tạ điên không hả?”
Nam Ca? ? ?
Thư Thủy Thủy: “…”
[hết 54]