- Trang chủ
- Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
- Chương 42
Chương 42
Truyện: Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Tác giả: Vinh Tiểu Hiên
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167: Hoàn chính văn
- Chương 168: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
[42] Vỏ Quýt & Vỏ Dưa Hấu
Có điều vào giờ phút này, một người một chuột đều rất thỏa mãn, Dư Tẫn cảm thấy mình ôm một cái đùi chuột thực thô to, không hổ là chuột có thể cao tới một mét tám, cảm giác ôm đùi thực tốt, thoáng cái đã giàu hơn cả một trụ sở rồi.
Dư Tẫn trở lại phòng ngủ của mình, xếp mười một máy mô phỏng chỉnh tề trên bàn, sau đó lấy một cái ở giữa vặn một cái, vài tiếng vang thanh thúy vang lên, máy mô phỏng phát ra ánh sáng lam chói lòa, màn hình giữa không trung sáng lên, trên đó là dòng chữ gợi ý nhỏ: Xin hãy đặt máy mô phỏng vào không gian rộng hơn 3x3x3.
Dư Tẫn lui về sau vài bước, cách xa giường, tìm một vị trí thích hợp đặt máy mô phỏng xuống.
Trên màn hình ánh sáng của máy mô phỏng cũng biến hóa theo: Cách xa máy mô phỏng, ít nhất cũng phải duy trì khoảng cách hơn 3x3x3.
Dư Tẫn lùi ra ngoài khoảng cách yêu cầu, máy mô phỏng ở hình thái khối lập phương bắt đầu mở rộng, từng ô vuông nhỏ đều có vị trí và tác dụng của mình, chỉ một phút đã khôi phục kích cỡ bình thường, rõ ràng là một khoang thuyền mô phỏng đủ để người trưởng thành nằm vào bên trong.
Vội vàng nằm vào khoang, người trẻ tuổi nghiện internet sau nhiều năm rốt cuộc cũng được thể nghiệm cảm giác lên mạng, tuy bị hạn chế nghiêm ngặt, chỉ có thể dạo qua những khu vực liên minh tinh hệ cho phép.
Dư Tẫn nhắm mắt lại, mắt mô phỏng kết thúc quét hình rồi kết nối với ý thức Dư Tẫn. Đồng thời trong đầu Dư Tẫn cũng xuất hiện màn hình ảo, trên góc phải có một chuỗi chữ số: 1199″7186″33200011.
Dư Tẫn lập tức hiểu ra, là đếm ngược trình tự tự hủy của máy mô phỏng, thời hạn là năm trăm ngày.
Bởi vì máy mô phỏng được sản xuất và đưa tới với thời gian khác biệt nên thời hạn tự hủy cũng khác biệt, đương nhiên, hiện giờ Dư Tẫn hoàn toàn không để tâm tới thời gian, dù sao thì hắn cũng từng thấy người ta dùng máy mô phỏng làm băng ghế rồi.
Dư Tẫn ở trong phòng ngủ của mình nghịch máy mô phỏng, Thư Thủy Thủy cũng ở trong phòng ngủ nghịch trận pháp tinh lọc. Thư Thủy Thủy tính toán điều kiện tốt nhất cho trận pháp tinh lọc đá năng lượng, cùng với số linh hạch cần tiêu hao để khởi động trận pháp, đồng thời còn tình cả thời gian tinh lọc.
Nghĩ tới có lẽ không tới hai ngày nữa sẽ xuất phát, trận pháp lớn như vậy không tiện di chuyển, Thư Thủy Thủy quyết định chờ đến được ngọn núi nhỏ của mình rồi mới tiến hành tinh lọc.
Nhưng mà Cổ Lan Cốt nói có thể mang chậu bông theo, tức là Thư Thủy Thủy có thể trồng cây được. Nghĩ tới món bánh cây tím bữa sáng, Thư Thủy Thủy quyết định phải trồng khoai tím, còn những loại khác thì sao, lúa nước? Lộ trình xóc nảy không thích hợp, bắp, quá cao, hiển nhiên cũng không thích hợp.
Thư Thủy Thủy cũng không xoắn xuýt quá lâu, nghĩ tới mình ngồi ở ghế phó lái, vì thế sau xe có thể đặt ba chậu bông, một chậu trồng khoai tím, một cậu trồng lúa mì, một chậu trồng rau hẹ. Mặc dù lúa mì trồng được rồi thì phải dùng cái thớt đá nhỏ cực khổ mài ra thành bột nhưng Thư Thủy Thủy đột nhiên muốn ăn bánh hẹ.
Viết kế hoạch trồng cây xong, chuột phái hành động liền vác chiếc xẻng nhỏ của mình ra ngoài. Mọi người trong căn cứ đều nhìn theo, đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ quá lười biếng, còn không chịu khó bằng một con chuột.
Thư Thủy Thủy tìm nơi có đất không tệ, sau đó ném cái xẻng nhỏ qua một bên rồi bắt đầu dùng móng vuốt của mình cào đất, rất nhanh trên mặt đất chất thành một đống đất nhỏ tơi xốp.
Chăm chú kiểm tra đất, xác định bên trong không trộn lẫn trứng côn trùng và hạt giống cỏ dại, Thư Thủy Thủy mới từ trong linh phủ lôi ra ba chậu hoa, đặt vào cái hố mình vừa đào, sau đó bắt đầu xúc đất bỏ vào chậu.
Lặp lại hai lần, ba chậu đã đầy đất. Lúc này Thư Thủy Thủy mới hài lòng cất chậu hoa vào linh phủ, sau đó lại cầm lấy cái xẻng nhỏ, vui sướng hát vang bài ca rong biển, trở về căn cứ.
Thư Thủy Thủy trở về tới căn cứ đã là buổi trưa, có người khen ngợi, có người hiếu kỳ, thì ra chuột đào hang cũng cần dùng xẻng.
Mà họ không biết, Thư Thủy Thủy mang theo xẻng chẳng qua vì đào đất mà không có xẻng thì không có cảm giác nghi thức nên mới mang theo làm dáng vậy thôi.
Rảo bước tiến tới cửa lớn thì Cổ Lan Cốt ra đón, thấy Thư Thủy Thủy dính chút bụi đất trên đầu cũng không ghét bỏ, dùng tay nâng chuột nhỏ lên. Thư Thủy Thủy thật cẩn thận, ngoan ngoãn không động đậy ngồi trong lòng bàn tay Cổ Lan Cốt, để tránh bụi đất rơi xuống tay anh: “Tôi muốn tắm.”
Cổ Lan Cốt nâng Thư Thủy Thủy lên lầu hai, đi thẳng tới phòng tắm, Thư Thủy Thủy thấy Cổ Lan Cốt đi tới mở vòi nước bồn tắm thì lập tức đứng dậy, móng vuốt nhỏ giẫm trên lòng bàn tay Cổ Lan Cốt, chỉ chỉ cái chậu rửa mặt: “Tôi dùng cái đó là được rồi, cái này lãng phí tài nguyên nước quá!”
“Không sao, tôi cũng muốn tắm.” Cổ Lan Cốt xoa xoa đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy. Thư Thủy Thủy liền giơ móng vuốt thuận theo sờ sờ tay Cổ Lan Cốt.
Vì vậy, vốn là Thư Thủy Thủy một mình tắm biến thành hai người cùng tắm.
Trước khi nhảy vào bồn tắm, Thư Thủy Thủy đứng trên mép bồn run run lông một trận, cố gắng vung vẩy vụn đất dính trên người mình. Mặc dù Thư Thủy Thủy hoàn toàn có thể tắm cát nhưng dù sao nó cũng là một con chuột thành tinh, vốn không sợ nước, đương nhiên cũng thích tắm ngâm hơn.
Rung rớt vụn đất trên người xong, Thư Thủy Thủy biến thành một quả cầu lông xù, sau đó chuột nhỏ cố sức nhảy lên, theo một đường pa ra bôn nhảy vào trong nước.
Hai tay Cổ Lan Cốt gác hai bên thành bồn, trạng thái rất thả lỏng. Có điều ánh mắt vẫn luôn đuổi theo vệt rám nắng bông xù ấm áp ở trong nước.
Chuột nhỏ theo quán tính chìm tõm xuống một phen, sau đó chân nhỏ đạp một phát liền nổi lên mặt nước, phần lông xù vì dính nước mà xẹp đi không ít.
Thư Thủy Thủy quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện thành bồn quá cao, không thích hợp làm bến đậu, vì thế nó liền chuyển mục tiêu sang đầu gối của cái chân co lên của Cổ Lan Cốt.
Vì thế một lát sau, trên đầu gối Cổ Lan Cốt là một con chuột nhỏ đang ngồi tự chà sữa tắm lên người mình, đồng thời còn dùng bông tắm chà ra bong bóng, chà người mình xong, cúi đầu nhìn đầu gối Cổ Lan Cốt một chút rồi bắt đầu giúp anh chà đầu gối.
Cổ Lan Cốt: “…”
Đầu gối Cổ Lan Cốt đối với Thư Thủy Thủy mà nói chính là một hòn đảo nhỏ, chà xong thì Thư Thủy Thủy cũng hoàn toàn bị bọt trắng bao vây, nhưng Thư Thủy Thủy vẫn cố chấp lấy người bạn tắm của mình trong linh phủ ra, chính là con vịt vàng cao su mini.
Đặt con vịt nhỏ vào trong nước, sau đó dùng móng vuốt đẩy đẩy, cố đẩy vịt nhỏ tới trước mặt Cổ Lan Cốt. Theo gợn sóng lăn tăn, bé vịt vàng nhấp nhô lên xuống di chuyển thực chậm rãi.
Thư Thủy Thủy liền dứt khoát trượt vào trong nước, sau đó mang theo vịt vàng bơi tới trước mặt Thư Thủy Thủy: “Cái này cho Cốt Cốt, sau này nếu Cốt Cốt sợ tắm một mình thì có thể dùng cái này nè.”
Con vịt này đã làm bạn với Thư Thủy Thủy một khoảng thời gian rất lâu, mỗi lần tắm Thư Thủy Thủy đều lấy ra. Có điều làm một chủ nhân cưng chìu thú cưng, Thư Thủy Thủy nghĩ là quan tâm sự khỏe mạnh của thể xác lẫn tinh thần của thú cưng đều rất quan trọng.
Cổ Lan Cốt đưa tay nắm lấy con vịt vàng, vịt vàng thật sự rất nhỏ, còn không to bằng Thư Thủy Thủy, Cổ Lan Cốt cúi đầu nhìn dây chuyển quả phỉ trên cổ mình, cuối cùng trả lại vịt vàng cho Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy giữ đi, sau này nếu tôi sợ, Thủy Thủy tắm cùng tôi là được rồi.”
Thư Thủy Thủy cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng ngẫm lại thì cũng rất có lý, vì thế liền gật cái đầu nhỏ, đáp ứng.
Cuộc sống chính là tích lũy hạnh phúc vô hạn trong một khoảng thời gian có hạn.
Một người một chuột đều không gấp gáp, mà ngay cả Dư Tẫn ngày thường vẫn luôn tới gọi bọn họ đi ăn cơm cũng không xuất hiện.
Trong bồn tắm, con vịt vàng trôi trôi tới bên một khay đựng trái cây, mà trên mâm là một con chuột nhỏ đang ngồi lột vỏ quýt, móng vuốt sắc bén dễ dàng xé mở vỏ quýt, mỗi mảnh vỏ lột ra đều giữ nguyên dáng vẻ hoàn chỉnh, Thư Thủy Thủy cũng không lãng phí, đơn giản rạch một đường rồi đội lên cái đầu nhỏ của mình, làm thành một cái nón.
Cổ Lan Cốt nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ đột nhiên biến thành màu cam ở trong khay, Thư Thủy Thủy cảm nhận được liền ngửa đầu nhìn sang: “Cốt Cốt có muốn không?”
Cổ Lan Cốt đương nhiên gật đầu.
Thư Thủy Thủy nhìn nửa phần vỏ quýt còn lại, lại nhìn đầu Cổ Lan Cốt, có chút khó xử, phải cần bao nhiêu miếng thì mới đủ chụp hết cả đầu chứ? Lỗ tai nhỏ run run, Thư Thủy Thủy từ trong linh phủ lôi ra một quả dưa hấu tròn vo xanh biếc.
Dưa hấu chìm xuống nhưng rất nhanh đã nổi lên, chậm rãi dao động trong nước, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt búng búng quả dưa: “Cái này đủ lớn nè! Chờ chút nhé, tôi đi bổ dưa, chốc nữa Cốt Cốt cũng có nón hoa quả đội.”
Nói xong, chuột nhỏ liền đẩy quả dưa tới đầu gối Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt: “…” Bây giờ đổi ý còn kịp không?
Đáp án là Cổ Lan Cốt không biết, bởi vì Cổ Lan Cốt cuối cùng cũng không nói ra được lời từ chối, nhà mình muốn mình đội, cho dù là vỏ dưa hấu thì cũng phải quỳ mà đội.
Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt chỉ ăn nửa quả, nửa còn lại bị bỏ vào linh phủ, Thư Thủy Thủy vỗ vỗ cái bụng tròn xoe của mình, đầu đội mũ vỏ quýt màu cam, bán nằm trên khay đựng trái cây thỏa mãn ợ một cái.
Mà Cổ Lan Cốt, không biết có phải ảo giác hay không mà cứ cảm thấy hình như mình ngửi thấy mùi dưa hấu, lúc ăn dưa hình như cũng nếm được vị ngọt.
Cứ vậy một người một chuột, một đội vỏ quýt, một đội vỏ dưa, kì kèo tới hơn một tiếng mới rời khỏi phòng tắm, cung may cả hai đều không phải là nhân loại bình thường, bằng không ngâm nước thời gian dài như vậy, chỉ sợ sẽ chịu không nổi.
Thoải mái tắm táp một phen, đương nhiên tiếp sau đó là phải ngủ trưa rồi.
Cổ Lan Cốt kéo rèm cửa, sau đó theo tiếng ngủ ngon của Thư Thủy Thủy mà nằm xuống giường. Về phần cái mũ vỏ dưa và vỏ quýt kia, chúng không thể giữ tươi nên hiển nhiên cần phải bỏ đi, thấy Cổ Lan Cốt ném đi mà còn lộ ra biểu cảm tiếc nuối, Thư Thủy Thủy liền an ủi: “Không sao đâu, Cốt Cốt đừng đau lòng, Thủy Thủy còn nhiều dưa hấu và hạt giống lắm, chờ đến được phong thủy bảo địa thì có thể trồng rồi.”
Cổ Lan Cốt không thể giải thích được chính mình thế mà lại thật sự đội vỏ dưa mà tắm nên mới liếc nhìn nó vài lần im lặng không nói gì.
Giấc ngủ này kéo dài tới tận ngày hôm sau, khi Thư Thủy Thủy tỉnh lại thì phát hiện chỉ có một mình mình trong phòng ngủ, xuống lầu mới biết Nam Ca đã trở lại, hơn nữa còn bị thương, Nam Đệ đang tức giận bất bình ở bên cạnh giải thích tình huống với Dư Tẫn và Cổ Lan Cốt, à không đúng, là Nam Phương. Ở bên cạnh Nam Phương lần này không có con mèo ly hoa kia, hẳn là vừa mới về, chưa kịp ôm.
Theo lời Nam Phương nói thì tiểu đội bọn họ cũng không phát hiện máy mô phỏng, theo lý thì sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn mới phải, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên bị một đám người không rõ thân phận tập kích, hơn nữa từ thân thủ thì những người này đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tiểu đội Nam Ca dẫn đi tổng cộng có mười người, trở về chỉ có bốn.
“Thân thủ của bọn nó không đơn giản chỉ là tù nhân, rất giống sát thủ chuyên nghiệp, tôi sợ bọn họ tới vì lão đại nên vòng vo ở bên ngoài thêm hai ngày, mặc dù đã cắt đuôi được đám đó nhưng tôi thấy vẫn là rời đi sớm một chút thì tốt hơn.” Nam Ca nhạy bén cảm thấy đám người này vì Cổ Lan Cốt mà tới, hơn nữa trông dáng vẻ thì chỉ mới tới Tinh cầu Thương Chiến không lâu.
Chuột nhỏ đã đi tới, bò lên bàn, nhìn Cổ Lan Cốt băng bó vết thương cho Nam Ca, kỹ thuật của Cổ Lan Cốt không cần phải bàn, có nói là bác sĩ khoa ngoại hoàn mỹ nhất cũng không sai. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy vết thương của Nam Ca nhưng nhìn vết máu lưu lại cũng biết là khá nghiêm trọng, Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt vỗ vỗ nắm tay Nam Ca: “Đừng sợ, Cốt Cốt sẽ bảo vệ anh, tôi sẽ bảo vệ Cốt Cốt.”
Tinh thần Nam Ca đang rất căng thẳng thật lâu, lúc này lại vô thức bật cười, dùng cái tay không bị thương xoa xoa cái đầu nhỏ của Thư Thủy Thủy: “Ừm.”
Thư Thủy Thủy chỉ chỉ băng vải trên người Nam Ca: “Có đau không? Đau thì nói để Thủy Thủy phù phù cho nhé, phù phù xong là hết đau ngay!” Nói xong, chuột nhỏ khom người chuyển sang chỗ băng vải của Nam Ca nhẹ nhàng thổi thổi.
Mọi người: “…” Cái tư thế vểnh mông lên thổi này thật sự có chút đáng yêu!
Chỉ là Thư Thủy Thủy chỉ thổi được hai cái đã bị Cổ Lan Cốt nắm sau cổ nhấc lên: “Thủy Thủy không cần lo, cậu ta hết đau rồi.”
Thư Thủy Thủy nhìn Nam Ca: “Thật hả?”
Dưới áp lực của Cổ Lan Cốt, Nam Ca mỉm cười ôn hòa nói: “Đã hết đau rồi.”
Nam Phương: “….” Cậu cá một cọng lông mèo, ông anh nhà mình đang nói dối! Xương cũng lệch vị rồi, nói không đau ai tin?
Thư Thủy Thủy tin: “Vậy đau thì anh gọi nhé, tôi sẽ phù phù cho.”
Thư Thủy Thủy bị Cổ Lan Cốt xách đi, bốn móng vuốt lơ lửng trên không vẫn không quên hô với lại: “Bữa sáng hôm nay để tôi làm cho, phải chăm sóc người bệnh.”
[end 42]