Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
13
[Ngoại truyện – Lục Dĩ Hành]
Trước khi gặp A Tùng, ta vẫn tưởng đời mình đã kết thúc ở chiến trường phương Bắc nhuốm máu ba năm trước.
Ta sống sót trở về, nhưng mất đi cảm giác ở một bên chân.
Từ một đô úy khiến người người kính sợ, ta biến thành một phế nhân phải dựa vào nạng gỗ mới có thể bước đi.
Thánh thượng thương tình, ban cho ta một chức giáo úy Cấm quân hữu danh vô thực cùng một tòa nhà, để ta an dưỡng tuổi già.
Tính tình ta dần trở nên trầm lặng, hay giận, nha hoàn trong phủ thay hết lớp này đến lớp khác, không ai chịu nổi sự thất thường của ta.
Cuối cùng, chỉ còn Triệu Đồng — tên tùy tùng theo ta từ thuở thiếu niên.
Hắn nói: “Chủ nhân, hay là tìm một phụ nhân khéo tay đến giặt y phục, ít nhất cũng khiến quần áo của chúng ta được sạch sẽ.”
Triệu mụ mụ viết thư nhờ người gửi đến, nói ở Thanh Châu có một cô nương ngốc nghếch không nơi nương tựa, tên là Tống A Tùng, bảo ta hãy chiếu cố nàng một chút.
Ban đầu ta chẳng có ý định đi đón.
Nhưng trong thư nhắc rằng, nàng là vị hôn thê bị trạng nguyên tân khoa ruồng bỏ.
Cùng là kẻ lưu lạc chốn nhân gian, lòng ta chợt dấy lên một tia thương xót.
Ta đợi tại bến đò ba ngày.
Gió sông thổi khiến chân tàn của ta đau nhức âm ỉ, tâm phiền càng lúc càng nặng.
Khi nàng xuất hiện — một bóng người nhỏ nhắn nhảy xuống thuyền, sau lưng đeo một bọc vải hoa bạc màu.
Chính là Tống A Tùng.
Còn gầy yếu hơn ta tưởng tượng, gương mặt nhợt nhạt như sáp, chỉ có đôi mắt là đen trắng phân minh, trong sạch như nước giếng đầu thôn.
Nàng không khóc, cũng không than phiền.
Ta vô thức thu chân tàn về phía sau, sợ nàng nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của ta.
Nhưng nàng lại cúi mình trong lúc ta chật vật nhất, dùng giọng nói chắc nịch ta chưa từng nghe qua mà bảo:
“Chân của quân gia, ta có thể chữa.”
Thật ra ta biết, mụ mụ là vì ta mà nghĩ.
Quá trình chữa thương, quả thực là hình phạt khắc nghiệt.
Dược thang xông lên, ngân châm xuyên tủy, cái đau như thấm từ tận xương tủy ra ngoài, còn dữ dội hơn cả nhát đao chiến trường.
Ta nghiến răng không hé một lời, đó là chút kiêu ngạo cuối cùng còn sót lại của một quân nhân như ta.
Nhưng nàng lại nhìn thấu sự cứng cỏi gắng gượng trong lòng ta.
Mỗi lần ta đau đến mồ hôi ướt đẫm cả trán, nàng đều đưa đến một bát mật thủy, giọng như dỗ trẻ con mà nhẹ nhàng nói:
“Quân gia đau lắm phải chăng? Uống chút ngọt vào thì sẽ bớt khổ.”
Hôm ấy, ta thử buông cây nạng, tự mình đứng lên.
Triệu Đồng vừa khóc vừa cười vì xúc động, còn nàng, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, đôi mắt hoe đỏ, nhìn ta mỉm cười — nụ cười còn rạng rỡ hơn cả nắng sớm.
Lần đầu tiên, ta nhìn rõ đôi tay của nàng — đôi tay thô ráp vì năm dài tháng rộng gánh vác nhọc nhằn.
Đốt ngón hơi biến dạng, lòng bàn tay dày đặc vết chai sần.
Không sao tưởng tượng nổi, phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới khiến tay một nữ tử thành ra như thế.
Ta tìm đến lão ngự y trong quân ngũ năm xưa để xin phương thuốc.
Giã nhuyễn thảo dược, hòa cùng sáp ong và hương cao, điều chế thành một lọ thuốc mỡ nhỏ.
Khi ta đưa chiếc bình sứ lục đó cho nàng, bàn tay ta đầy mồ hôi, ngay cả lời cũng không nói trôi chảy:
“Trị… trị tay.”
Nàng sững người nhìn ta, rồi cúi đầu, khẽ bật cười.
Ta châm đèn, lấy ra chiếc vỏ kiếm bằng gỗ trầm hương luôn mang bên người, dùng đao khắc từng đường nét một cách vụng về.
Không phải mỹ nhân tuyệt sắc nào cả.
Ta chỉ khắc nàng — khắc A Tùng của ta.
Lưng đeo giỏ dược, mày cong mắt cười, đứng dưới nắng sớm.
Khắc nàng đuổi theo con bướm ngũ sắc, cười giòn vang trên bờ ruộng.
Khắc nàng ngẩng đầu ngắm đèn hoa nguyên tiêu, ánh sáng đầy tràn trong mắt, đứng giữa phố phường đông đúc.
…
Mỗi một dáng hình ấy, đều là bảo vật cất sâu nơi đáy tim ta.
Tống A Tùng không chỉ chữa lành đôi chân ta, giúp ta một lần nữa đứng vững giữa trời đất.
Nàng còn là quý nhân — người chữa lành tâm can ta đã khô héo từ lâu.
A Tùng của ta… chính là vị thuốc tốt nhất trong cả cuộc đời ta vậy.