“Đừng quậy nữa, theo ta về. Ta đã nhận chức tại bộ Lại, tiền đồ rộng mở. Ta cho nàng làm thiếp, sau này sẽ nâng lên làm quý thiếp.
Chẳng phải tốt hơn việc đi theo tên võ phu thô lỗ này, sống cuộc đời nghèo khổ, không danh không phận hay sao?”
Những lời hắn nói, như thể đang ban cho ân huệ to lớn, giọng điệu hoàn toàn đắc ý và hiển nhiên.
Đám dân quanh chợ đã dần tụ lại, chỉ trỏ bàn tán.
Ta nhìn thẳng vào hắn, từng lời rõ ràng:
“Ngài nói ngài tìm ta? Vậy khi ngài dọn nhà, duy chỉ quên mỗi ta, có từng nghĩ đến một nữ tử yếu ớt, ba trăm dặm đường, sống chết ra sao?”
“Ngài nói ngài vì ta sinh bệnh? Là nhớ những chén thuốc ta sắc, hay nhớ đến kẻ hầu để ngài tùy ý mắng chửi, mà không bao giờ dám cãi lời?”
“Còn việc làm thiếp?”
“Chu công tử, ta ở nhà ngài năm năm, sống chẳng bằng một a hoàn.
Nay ta dựa vào tay nghề mà kiếm cơm, sống đàng hoàng, cớ gì phải quay về làm cái thân sống nhờ người, ngày ngày chẳng thấy ánh mặt trời?”
“Hắn cho ta được gì ư?”
“Hắn cho ta một mái nhà, một gian phòng.
Hắn sẽ xoa tay cho ta khi tay lạnh, sẽ châm đèn suốt đêm nếu ta sợ tối.
Hắn coi ta là một con người có máu có thịt để trân trọng.
Còn ngài, Chu công tử, ngài có thể cho ta những điều đó chăng?”
11
Mặt nạ của kẻ nho nhã phong lưu rốt cuộc cũng bị xé toạc, lộ ra bộ mặt ích kỷ và cố chấp.
“Ngươi thì biết cái gì!”
Hắn gào lên, dẫn theo một cơn ho dồn dập khiến ngực như muốn nứt toác.
“Đàn bà nông cạn! Hắn chỉ là kẻ tàn phế, có thể bảo hộ ngươi được bao lâu?
Tống A Tùng, đừng có không biết điều!”
“Tàn phế ư?”
Lục Dĩ Hành cuối cùng cũng lên tiếng, thanh âm lạnh như băng sắt chém vào sương đêm:
“Chu công tử, chân ta là vì bảo quốc hộ dân mà bị thương.”
“Ta chỉ cần đứng đây, đã là công thần Đại Yến.
Còn ngài, một kẻ thư sinh bỏ vợ quên nghĩa, có tư cách gì nói đến ta?”
Chu Tùy An nghẹn họng, sắc mặt đỏ gay, ngón tay run rẩy chỉ vào ta, trong mắt là cuồng loạn cùng tuyệt vọng:
“Được, được lắm! Tống A Tùng, ngươi thật muốn vì hắn mà đoạn tuyệt ân tình với ta?”
Ân? Chúng ta từng có ân ư?
Nghĩa? Ngài từng có chút nghĩa nào với ta chăng?
Giây phút ấy, chút tiếc nuối còn sót lại trong lòng ta đối với năm năm qua cũng tan thành mây khói.
Chỉ còn lại nỗi bi ai cho chính ta của năm xưa — một nữ nhân ngốc nghếch, quỵ lụy vì một chữ “chờ đợi”.
Ta đưa tay vào ngực áo, lấy ra pho tượng gỗ thô kệch hắn từng tiện tay ném cho.
Rồi lấy thêm một pho tượng khác.
Là của Lục Dĩ Hành khắc — ta, ôm bó dược thảo, mi mục như họa, tươi cười dịu dàng.
Ta đặt hai tượng gỗ cạnh nhau trong lòng bàn tay, đưa lên trước mặt hắn.
“Chu công tử, mời ngài xem.”
“Cái ngài cho ta, là tượng này — mặt mũi mờ nhạt, khắc cho có lệ.”
“Còn hắn cho ta — là tượng này, từng nét, từng đao đều mang theo chân tình.
Trong lòng hắn có ta.”
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt đang chấn động kia, từng lời từng chữ nặng như đá tảng:
“Ta từng nghĩ, chỉ cần ta nhẫn nại thêm chút nữa, tốt thêm chút nữa, thì ngài sẽ thấy ta.
Ta từng coi tượng gỗ vụng về kia là trân bảo, từng tin những lời ngài nói gió thoảng mây trôi là lời thề nguyền…”
Giọng ta nghẹn lại.
Không phải vì hắn.
Mà là vì chính ta — cô gái từng ôm tượng gỗ vào lòng, tự dỗ mình trong vô số đêm dài đơn độc.
Nay nghĩ lại, thật là buồn cười.
Ta buông tay, để pho tượng gỗ do Chu Tùy An đưa ta rơi xuống.
“Cạch” một tiếng, nó vỡ làm đôi trên phiến đá xanh.
“Chu công tử, món tượng gỗ không đáng giá này, vỡ rồi.”
“Năm năm chẳng đáng giá của ta, cũng chẳng thể lấy lại được.”
“Cứ xem như là…”
Ta hít sâu một hơi, gom góp hết khí lực, thốt ra một lời cắt đứt cuối cùng:
“Cứ xem như là ta mắt mù, đem một mảnh chân tâm nuôi cho chó hoang.”
“Sao lại thế được?”
Chu Tùy An bỗng phun ra một ngụm máu, máu đỏ như son vấy cả vạt áo nguyệt bạch.
Hắn lảo đảo lùi lại vài bước, vô lực ngã xuống.
Trong mắt hắn, mọi kiêu ngạo, phẫn nộ đều tan rã, giọng nói trở nên khàn đục thảm đạm:
“Tống A Tùng… sao ngươi có thể bỏ ta?”
Không hay biết, mưa đã âm thầm rơi xuống.
Sau lưng là tiếng ho rũ rượi xé ruột gan của Chu Tùy An, là tiếng chê trách rì rầm của bá tánh.
Song tất cả những thanh âm ấy, đều rời xa ta dần dần.
12
Từ ngày ở chợ hôm đó, Chu Tùy An liền lâm bệnh.
Ngụm máu tâm phế hắn phun ra trước mặt bao người, như rút sạch hết tinh khí thần trong người.
Lục Dĩ Hành đem toàn bộ gia sản, cho ta một lễ cưới hồng trang mười dặm.
Hôm thành thân, chàng mặc áo mới sắc chàm do chính tay ta khâu vá, trịnh trọng đặt pho tượng gỗ ta yêu quý nhất vào hỷ hạp.
Chàng nói, ấy là nhà của chúng ta.
Phụ thân ta không đoán sai — ta quả thật đã đợi được quý nhân của đời mình.
Trong sáu lượng bạc ấy, một lượng để mua gạo, hai lượng để mua thịt, đã no lòng ta những ngày khốn khó.
Mà ba lượng cuối cùng, rốt cuộc cũng may nên một chiếc áo vừa vặn nhất cho tướng công của ta.