Quay lại chương 1 :

Chỉ còn tiếng tim đập vang lên rõ mồn một.

Thình thịch… thình thịch…

Không rõ là của hắn, hay là của ta.

Ta ôm chặt pho tượng gỗ còn âm ấm trong tay, nặng nề gật đầu.

Lòng ta hiểu rõ, phủ đệ nơi kinh thành này… từ nay không còn chỉ là chỗ nương thân của một nữ tử giặt y phục nữa.

Nó đã bắt đầu, như… một mái nhà.

9

Đêm phủ kinh thành, gió đêm lạnh buốt.

Chu Tùy An đẩy cửa sổ ra, một luồng hàn khí xộc vào ngực, khiến hắn ho rũ rượi, từng trận đau đớn xé gan xé phổi.

Tiểu nha hoàn mới đến vội vàng bưng thuốc tới, hắn lại vung tay hất đổ, tiếng sứ vỡ vang dội trong đêm khuya tĩnh mịch càng thêm chói tai.

Không phải mùi vị ấy.

Tiểu nha hoàn sợ đến mức quỳ rạp xuống đất cầu xin tha mạng, hắn lại chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.

Chỉ thấy bực, một nỗi bực bội từ trong cốt tủy, không nơi phát tiết, không cách hóa giải.

Phụ mẫu cũng ngủ chẳng an giấc.

Phu nhân mẫu thân than phiền nha hoàn mới ngu dốt, phơi chăn mãi mà chẳng có mùi nắng.

Tiểu nha hoàn xinh đẹp lại uất ức nói:

“Lão phu nhân quá khắt khe, chăn phơi làm sao có mùi mặt trời chứ!”

Chu Tùy An lúc đầu chẳng để tâm, sau mới mơ hồ nhớ lại — Tống A Tùng có một bộ pháp riêng để phơi chăn.

Nàng sẽ canh đúng giờ, khi nắng gắt, gió hanh, đem chăn ra phơi.

Trước khi thu vào lại dùng nhành tre đập sạch bụi, chỉ lưu lại mùi hương ấm áp như nắng sớm.

Ngày trước hắn chẳng để tâm đến mấy việc vụn vặt ấy, giờ nghĩ lại lại thấy nôn nao khó chịu.

Trong đầu không ngừng hiện lên dáng hình Tống A Tùng.

Đôi mắt nàng khi nào cũng long lanh như nước, nhưng luôn mang một vẻ trong sạch mà nữ tử nơi kinh thành không sao sánh được.

Bực bội đến mức không ngủ được, Chu Tùy An trở mình ngồi dậy, lục trong hòm gỗ tìm ra một chiếc hộp nhỏ.

Rốt cuộc cũng tìm được pho tượng gỗ nhỏ mà hắn từng tặng nàng năm nào.

Vừa mới cầm lên tay, bên ngoài đã có hạ nhân tới báo:

“Nhị công tử, người ngài bỏ bạc thuê đi tìm cô nương Tống, có người thấy nàng lấy thuốc ngoài hẻm nhà họ Lục!”

“Gấp gì chứ, chiều chẳng ngủ, sáng ra chẳng biết làm gì. Bản công tử còn muốn nghỉ giấc đã, Tống A Tùng cũng đâu phải cánh chim, chạy được đi đâu?”

Hắn nắm chặt tượng gỗ, thầm nghĩ: hôm nào rảnh sẽ khắc lại nó thật kỹ, chạm cho ra đúng bóng dáng nàng.

Dáng người nhỏ bé, mềm mại như cành liễu non vỏ đỏ.

Tính khí có phần cứng đầu.

Nhưng chẳng sao.

Chờ đưa nàng vào cửa làm thiếp, dạy bảo cho thuận thục, trên giường hẳn lại càng thêm thú vị…

Kẻ không chịu cúi đầu, cũng phải cúi đầu thôi.

Cửa sổ chưa khép kín.

Gió lạnh ào vào miệng mũi, hắn run môi, sắc mặt đỏ bừng.

Ngay sau đó là một tràng ho dồn dập không thể kìm chế.

Chu Tùy An bước loạng choạng tới bên cửa muốn khép lại.

Mỗi bước chân như dẫm lên đám bông, mềm oặt không sức lực.

Gần đây, lồng ngực hắn càng lúc càng ngột ngạt không yên.

10

Hạ nhân đưa Chu Tùy An tìm tới nơi Tống A Tùng đang ở — đó là một khu chợ mùa thu bình thường nơi ngoại thành phía tây kinh đô.

Qua một đám đông nhốn nháo, nàng đang đứng trước sạp vải, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe người bên cạnh nói chuyện.

Ánh dương thu dìu dịu rải trên người nàng, khiến dáng nàng như sáng rỡ giữa phàm trần.

Tống A Tùng mày cong mắt cười, bên môi là nụ cười dịu dàng, thanh thản, hắn chưa từng thấy qua.

Tâm hắn bỗng nhiên lặng xuống, quay sang Lục La cười khẽ:

“Dẫn nàng lại đây, cứ nói Nhị công tử Chu đỗ đạt, đến đón tiểu cô nương Tống hồi phủ.”

Nhưng Lục La chỉ một mình trở lại.Đ ọ c truy ện t ại nova . co m để ủn g h ộ t á c gi ả !

“Nô tỳ thấy cô nương Tống lộ vẻ hoảng hốt, bên cạnh còn có một nam tử xa lạ, hai người rất thân thiết.”

Lúc ấy, đôi chân từng phế của Lục Dĩ Hành, nay đã vững vàng đứng thẳng dưới đất.

Hắn cúi đầu nhìn A Tùng, ánh mắt chuyên chú ôn nhu, tay còn nâng một khúc vải màu chàm.

“Màu này hợp với nàng lắm, may chiếc áo kép, mặc vào mùa đông thì vừa đẹp lại vừa ấm.”

A Tùng cười lắc đầu, đưa tay đo thử vải trên người hắn.

Giọng nàng thanh thoát, mang theo một tia nũng nịu hắn chưa từng được nghe:

“Chẳng phải đã nói rồi sao? Là ta muốn may áo mới cho chàng.”

Một lượng mua gạo, hai lượng mua thịt.

Ba lượng cắt khúc vải tốt, để may cho tướng công một chiếc áo mới.

Những lời ấy, tựa như mũi thép nung đỏ, hung hăng xuyên thấu vào tai Chu Tùy An.

Hắn chỉnh lại y quan, đè nén cơn ngứa nơi yết hầu, cố giữ dáng vẻ thư sinh nhã nhặn:

“Tống A Tùng, theo ta hồi phủ.”

Toàn thân ta khựng lại, nụ cười dịu dàng nơi môi đông cứng giữa trời thu.

Quay đầu thật nhanh, liền đối diện một đôi mắt vằn đầy tia máu đỏ.

Chu Tùy An gầy đi trông thấy, sắc mặt tái nhợt, dù khoác cẩm y hoa phục cũng không che nổi vẻ tiều tụy và u uất.

Lục Dĩ Hành tiến lên một bước, trầm ổn chắn ta ra sau.

Chu Tùy An lại chẳng buồn liếc hắn một cái, ánh mắt hắn dán chặt lên người ta, tựa như đang nhìn một món đồ không nghe lời, cần phải được dạy dỗ.

“Ta tìm nàng đã bao lâu, nàng có biết chăng? Ta vì nàng mà ưu tư thành bệnh!”

Hắn tiến thêm một bước, toan vượt qua Lục Dĩ Hành để kéo ta về: