- Trang chủ
- Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời
- Chương 54
Chương 54
Truyện: Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời
Tác giả: Đào Liễu Lý Tử
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98: Hoàn chính văn
- Chương 99: Ngoại truyện: Giang – Hà 01
- Chương 100: Giang – Hà 02
- Chương 101: Giang – Hà 03
- Chương 102: Giang – Hà 04
- Chương 103: Giang – Hà 05
- Chương 104: Giang – Hà 06
- Chương 105: Trần Việt thu nhỏ
- Chương 106: Mèo nhỏ Tiểu Nguyệt
- Chương 107: Thời Thơ Ấu
- Chương 108: Thời niên thiếu
- Chương 109: Tomorrow, Wendy
- Chương 110: Tôi là Trần Phạn Phạn
- Chương 111: Định nghĩa tình yêu bị đánh cắp (Hoàn toàn văn)
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Chương 54
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Cố Tân Nhạc đã tìm giúp Trần Việt một cửa tiệm cũ chuyên làm nhẫn thủ công. Chủ tiệm là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, đã mở tiệm hơn bốn mươi năm, tiếng tăm rất tốt.
Ông nội của Cố Tân Nhạc và chủ tiệm này có quan hệ rất thân thiết, thường xuyên hẹn nhau chơi cờ tướng. Cậu đã nói với ông nội một tiếng, rồi giúp Trần Việt hẹn được lịch làm nhẫn.
Thời gian gấp rút nên Trần Việt đã trả giá gấp ba lần để đặt cặp nhẫn đôi. Sớm nhất cũng phải đến thứ Sáu mới lấy được, vừa khéo rơi vào ngày trước cuối tuần.
Khi phía bên kia gửi mấy tấm hình kiểu dáng và hỏi ý kiến, Trần Việt suy nghĩ một lát, gõ gõ gõ gõ, cuối cùng chọn tấm hình thứ ba, kiểu có một chút hoa văn ngang.
Y: Một cái khắc mặt trăng, một cái khắc ngôi sao. Chiếc có ngôi sao thì bên trong khắc chữ Moon, chiếc có mặt trăng thì bên trong khắc chữ Star, như vậy được không?
Ngụy: Được chứ. Tối nay tôi sẽ thiết kế bản vẽ, mai gửi cho cậu. Ngày mai cậu gửi số đo cho tôi nhé.
Y: [Meo Meo cảm ơn]
Y: Vâng.
Trần Việt thoát khỏi phần mềm chat, mở Weibo ra, nhấn vào “Thêm tài khoản”, dùng một số điện thoại khác đăng ký một tài khoản phụ mới.
Làm blogger cũng đã hơn hai năm rồi, Trần Việt chỉ có đúng một tài khoản Weibo.
Nếu không phải trong lúc trò chuyện với Cố Tân Nhạc nghe thấy đối phương nói: “Cuộc sống khốn khổ này khiến tớ mấy ngày rồi chưa lên Weibo phụ để than vãn nữa, đừng hỏi tại sao, vì thật sự là không có thời gian”, thì Trần Việt cũng không nghĩ tới chuyện đăng ký một tài khoản phụ để ghi chép lại.
Khi vừa sống lại, cậu từng thề sẽ viết nhật ký mỗi ngày, nhưng đến giờ chỉ mới viết được vài trang. Trần Việt không viết hằng ngày, chỉ khi nào nhớ ra hoặc rất muốn viết mới cầm bút lên.
Lần cuối cùng viết nhật ký là vào ngày hôm sau sau khi uống say. Trần Việt cầm bút ghi lại khung cảnh của ngày hôm trước, viết về tình cảm được Chu Chúc Tinh giấu kín trong lòng, viết về sự giằng xé trong nội tâm của chính mình.
Đôi khi rất muốn viết gì đó, nhưng bên cạnh lại không có giấy bút, thế là những cảm xúc ấy lại trôi theo gió mất.
Và vừa rồi, từ lời nói của bạn thân, Trần Việt đã nghe được một ý tưởng không tồi — Lập một tài khoản phụ.
Hiện nay, hầu như ai cũng có một hoặc hai tài khoản phụ. Những điều không dám nói ở tài khoản chính, họ sẽ thoải mái chia sẻ ở tài khoản phụ, than phiền những chuyện khó chịu, kể về mối tình đơn phương của mình.
Khi Trần Việt đang nghĩ tên tài khoản, không hiểu sao lại bất chợt nghĩ đến Chu Chúc Tinh. Liệu đối phương có cũng có một tài khoản phụ như thế này không? Biết đâu chừng cái tài khoản phụ đó vẫn đang theo dõi tài khoản chính của mình?
Ý nghĩ ấy khiến Trần Việt giật mình. Cậu quyết định lát nữa phải hỏi Chu Chúc Tinh cho rõ.
Khi nghĩ đến tên tài khoản, ban đầu Trần Việt định điền đại một dãy số, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại điền là: “Trời Đầy Sao Có Ánh Trăng”.
“Sao…” Trần Việt nhớ đến gương mặt tuấn tú rạng ngời của Chu Chúc Tinh, cảm thấy cái cách gọi ấy thật sự đáng yêu đến mức như phạm quy vậy.
Đăng ký tài khoản xong, Trần Việt đăng bài đầu tiên:
@Trời Đầy Sao Có Ánh Trăng: Khi anh cười vẫn là đẹp hơn, lẽ ra tối nay nên dùng máy ảnh chụp liền tay để ghi lại khoảnh khắc ấy. Đúng rồi, tấm hình chụp bằng máy ảnh cách đây hai năm đó, không biết còn ở chỗ anh không.
Sau khi tạo xong tài khoản phụ, xử lý xong chuyện mua nhẫn, Trần Việt lại đau đầu với một việc khác — Làm sao biết được cỡ nhẫn của Chu Chúc Tinh đây?
Cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ rất lâu, rồi liếc nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ. Sau đó cậu đứng dậy, từ ba lô lấy ra một tờ giấy A4 và một hộp ghim kẹp giấy. Cậu xé tờ giấy thành những dải nhỏ, rồi cầm theo đống giấy ấy đi đến trước cửa phòng Chu Chúc Tinh, gõ cửa.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Trần Việt giơ những dải giấy A4 và hộp ghim ra trước mặt Chu Chúc Tinh, đôi mắt lấp lánh, “Chơi trò chơi không?”
Chu Chúc Tinh gật đầu, không hỏi là trò gì, chỉ hơi do dự một giây, rồi nghiêng người tránh sang một bên, “Vào đi.”
Trần Việt len lén bước vào phòng Chu Chúc Tinh như một chú mèo nhỏ.
So với phong cách ấm cúng trong phòng của Trần Việt thì căn phòng của Chu Chúc Tinh lại cực kỳ tối giản. Ga giường và chăn đều màu xám đậm, trong phòng không có vật dụng thừa, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.
Thứ duy nhất có phần lạc lõng trong căn phòng này chính là món đồ trang trí hình ngôi sao đặt trên tủ đầu giường.
Như thể trong bóng tối bất ngờ xuất hiện một ngôi sao sáng vậy.
Trần Việt nhìn quanh phòng, không kìm được mà thốt lên: “Wow, phòng anh gọn gàng quá trời luôn đó.”
Chu Chúc Tinh còn đang lo Trần Việt không thích phong cách phòng của mình và còn định đề nghị ra phòng khách chơi, bỗng khựng lại trong giây lát “Hửm?”
“Bảo sao mẹ lại thích anh như vậy, kiếp trước ngày nào cũng lải nhải bên tai em là anh giỏi thế nào, thì ra bà ấy đã nhìn ra anh xuất sắc khoản này từ sớm rồi.”
Trần Việt ngồi xuống mép giường của đối phương, tay vẫn cầm chặt mấy dải giấy A4, nói với Chu Chúc Tinh còn đang hơi ngẩn ra: “Nói mới nhớ, kiếp trước vào phòng anh… hình như chỉ vài lần thôi, đếm chưa tới mười ngón tay. Anh vào phòng của em chắc cũng ít nhỉ?”
Chu Chúc Tinh ngồi xuống cạnh Trần Việt, “Ừm” một tiếng, “Rất ít.”
Thực ra là không ít.
Trần Việt có thói quen ngủ không khóa cửa, chỉ khép lại thôi. Mà từ miệng mẹ Trần, Chu Chúc Tinh biết được Trần Việt hay đá chăn lúc ngủ. Thế là anh thường chờ đến khi Trần Việt ngủ say mới lén lút vào phòng, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cậu.
“Vậy, anh có thể vào phòng em thường xuyên hơn không?” Chu Chúc Tinh chủ động mở lời.
Trần Việt vừa định nói thì bật cười “phì” một tiếng: “Anh giành mất lời của em rồi đó, em còn định hỏi câu đó đấy. Dĩ nhiên là được rồi.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Chu Chúc Tinh khẽ mỉm cười.
Trần Việt đặt dải giấy A4 và hộp kẹp giấy giữa hai người: “Vậy tụi mình chơi một trò chơi nhỏ nhé.”
“Chu Chúc Tinh, tuy tối nay tụi mình đã nói được kha khá chuyện, nhưng thật ra giữa hai đứa vẫn còn nhiều điều chưa nói rõ mà.” Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh, “Cho nên, từ giờ trở đi, chúng ta đừng giấu nhau gì nữa, ừm, ngoại trừ những điều là bất ngờ thì được giấu tạm. Còn chuyện của kiếp này thì tạm gác lại, mình chỉ nói chuyện của kiếp trước thôi.”
Chu Chúc Tinh không phản đối gì, yết hầu khẽ chuyển động, “Được, nghe em hết.”
“Vậy tối nay tụi mình chơi một trò chơi nhé, ở đây có tổng cộng hai mươi dải giấy. Tụi mình chơi kéo búa bao, ai thua thì phải quấn một dải giấy vào ngón tay, nếu một người bị quấn đủ ba ngón, thì sẽ được hỏi hoặc phải trả lời một câu hỏi, hoặc tiết lộ một bí mật. Còn nếu cả mười ngón tay đều bị diệt, thì trò chơi kết thúc.”
“Ừm… người thắng có thể yêu cầu người thua làm một việc.”
Trần Việt cười nói: “Sao hả, có muốn chơi không?”
Chu Chúc Tinh nhướng mày: “Chơi.”
“Nhưng mà nhé, em có nghĩ tới một chuyện, nếu bị quấn giấy hết tay thì sao ra kéo, búa hay bao được nữa? Nên chỉ cần quấn bên tay trái thôi, còn lại thì phải tự cầm lấy.”
“Được.” Chu Chúc Tinh gật đầu, trong ánh mắt lóe lên ý cười, “Giờ bắt đầu chứ?”
Trần Việt xoa xoa hai bàn tay, “Tới đi!”
Ván đầu tiên, Trần Việt ra kéo, Chu Chúc Tinh ra búa, Trần Việt thua.
Trần Việt: Không sao, mới là ván đầu thôi mà!
Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng quấn dải giấy vào ngón út bên tay trái của Trần Việt, rồi dùng kẹp cố định lại.
Ván thứ hai, Trần Việt ra búa, Chu Chúc Tinh ra bao, Trần Việt lại thua.
Lần này, Chu Chúc Tinh quấn dải giấy vào ngón áp út bên tay trái Trần Việt, động tác nhẹ nhàng, tinh tế. Hình ảnh anh cố định dải giấy bằng kẹp, trong mắt người ngoài lại chẳng khác gì đang đeo nhẫn.
Dù nhịp tim Trần Việt đập hơi nhanh vì hành động ấy của Chu Chúc Tinh, nhưng cậu vẫn quyết tâm ván tới phải lật ngược thế cờ.
Ván thứ ba, Trần Việt ra búa, Chu Chúc Tinh lại ra bao, Trần Việt tiếp tục thua.
**
Chan: Không ấy mình hỏi luôn size được ko =)))))
Hết chương 54